Chương 34: Chuyên Gia! (1)

Chu Minh Dũ chỉ lo đứng xếp hàng ở một bên, cũng không cắt ngang hàng, mặc kệ bọn họ thì thầm muốn nói gì thì nói.

Mọi người thấy anh quả nhiên đứng xếp hàng đàng hoàng, tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không nói thêm gì, thời gian quý giá, ai cũng không câu giờ, người này gánh nước xong người khác lập tức đi lên.

Bên cạnh giếng có một hộ nhà mở cửa, Đan Điệp Cầm đi ra, sáng sớm cô ta để tóc xõa, gương mặt còn ngái ngủ xách theo cái gàu, vừa đi vừa ngáp. Thấy cô ta dậy sớm ra ngoài múc nước như vậy, có người đùa giỡn, “Chà, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi, sớm như vậy mà cô em đã rời giường.”

Đan Điệp Cầm hừ một tiếng, lắc mông, “Đừng ở đó nói hươu nói vượn, người ta là người có chí tiến thủ, trước giờ chưa bao giờ làm những loại chuyện thủ đoạn hay gian dối.”

Cô mới ra khỏi cửa đi được hai bước, mắt nhìn thấy một đám người đang đứng xếp hàng, lập tức ánh mắt khóa chặt lên người Chu Minh Dũ đang đứng chờ ở phía sau. Nhớ tới việc anh lấy đất cùng phân lừa rác rưới đổ lên người mình làm hại cô ta phải về nhà tắm rửa một phen, cô ta lập tức giận sôi máu, đôi mắt lại không khống chế được cứ nhìn chằm chằm vào người anh.

Phải nói, lúc này người nào cũng đều bị suy dinh dưỡng, nhưng Chu Minh Dũ lại được mẹ anh nuôi dưỡng tốt, thân hình cao lớn, tuy rằng mặt mày bị rám nắng, nhưng bởi vì trẻ trung tràn đầy năng lượng, cho nên đứng giữa một đám người hiển nhiên vô cùng nổi bật.

Chu Minh Dũ đứng chờ ở nơi đó, mắt nhìn thẳng, đến phiên mình lập tức xách gàu đi qua.

Tuy rằng anh chưa từng múc nước bằng gàu nhưng cũng không cảm thấy quá xa lạ, dùng sợi dây làm bằng rễ cây dương liễu buộc vào gàu, cuối sợi dây có buộc một móc câu hình chữ V làm tay cầm. Sau đó anh nắm chặt đầu dây rồi thả gàu xuống giếng, giữ dây và lắc một cách khéo léo, gàu nước lập tức lật xuống múc đầy nước, sau đó kéo gàu lên là được. Anh có sức lực mạnh mẽ, kéo nước lên cũng không cần cố sức, đôi tay luân phiên nhanh chóng kéo gàu lên, đổ nước vào gàu còn lại rồi tiếp tục thả gàu múc nước một lần nữa.

Lúc này, một người phụ nữ hơi cúi đầu, cong cong lưng xách theo hai cái gàu đi đến, thật cẩn thận lướt qua mọi người vừa gật đầu cười, đặt gàu xuống bệ giếng, rụt rè nói: “Minh Dũ, giúp chị dâu múc hai gàu nước được không?”

Với giọng nói lấy lòng vô cùng đặc sắc kia, Chu Minh Dũ không cần nhìn cũng biết là ai, đây là Trần Tú Phương, con dâu thuộc hộ gia đình thứ tư của Đội hai bọn họ. Trong nhà thượng có người lớn và trẻ nhỏ nhưng chỉ có một mình chị ta đi tranh công kiếm điểm, nhưng trời sinh thân thể chị ta yếu đuối, không phải một người có khả năng, liều mạng làm việc cả một ngày cũng chỉ kiếm bằng một nửa số điểm của mấy đứa nhỏ choai choai, nhiều lúc được sáu điểm, còn lại đều là bốn điểm rưỡi hoặc là năm điểm.

Anh ừ một tiếng, nhanh chóng kéo gàu lên đổ đầy nước cho chị ta rồi mới múc tiếp cho mình.



Có người bất mãn làu bàu: “Gia đình hộ bốn xếp hạng phía sau, vì sao lại tranh lên trước? Làm việc thì chậm chạp, mấy chuyện ăn uống thì nhanh nhảu lắm.”

Trần Tú Phương vội cuối đầu xin lỗi, cũng không dám nói gì, cong lưng cuối đầu, cố hết sức xách hai gàu nước rời khỏi miệng giếng.

Đan Điệp Cầm khoanh hai tay trước ngực, ưỡn lưng, chân trái nhịp nhịp, nhìn Trần Tú Phương đang đi tới lập tức làm vẻ mặt ngoài cười trong không cười nói: “Tôi nói này, chị cũng đừng keo kiệt quá như vậy, tiền tích góp trong tay để làm gì? Tìm một người gánh giúp chị xách hai gàu nước mà cũng tìm không ra à?”

Người đàn ông của Trần Tú Phương là Chu Bồi Kim, đi làm trong xưởng máy móc ở thành phố, một tháng được hơn ba mươi đồng, đừng thấy khẩu phần lương thực của bọn họ ít nhưng thật ra gia đình bọn họ lại có tiền mặt cùng những đồ vật hiếm lạ mà trong thôn không có, khiến cho vài người ghen tỵ đến đỏ mắt.

Trần Tú Phương không hé răng, cong lưng cố sức gánh nước rời đi, Đan Điệp Cầm ném gàu xuống, đuổi theo nhỏ giọng hỏi: “Trần Tú Phương, không phải chị có nhiều khăn lông mới sao? Chị dùng cũng không đuợc, chi bằng cho tôi đi.”

Trần Tú Phương bị đòn gánh đè nặng tới mức ngẩng đầu không nổi, chị ta thở hộc hộc vừa đi vừa từ chối trả lời, Đan Điệp Cầm đi theo vài bước, cười lạnh một tiếng, “Chị cũng không tự nhìn lại mình xem có xứng để xài đồ tốt như vậy hay không.”

Lúc này Chu Minh Dũ gánh nước đi ngang qua, liếc mắt nhìn hai bọn một cái, Đan Điệp Cầm hừ một tiếng, quay đầu tránh ra.

Chu Minh Dũ gánh nước về nhà, chị dâu hai đã dậy giặt tã, chị dâu ba đang băm rau dại cho gà cho heo ăn, Trương Thúy Hoa đang ở đó sửa lại sọt, Mạc Như đang… phát ngốc?

Anh gọi cô một tiếng.

Nhìn thấy anh trở về, Mạc Như giống như được giải thuật định thân, vẻ mặt rực rỡ, kích động, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho anh.