Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 10: Sỏa Ni Không Ngốc (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không có đồng hồ, chỉ có thể nhìn sắc trời để đánh giá, có thể là đã sáu giờ? Lúc này mặt trời vừa ló dạng từ đằng đông đỏ rực, cây cối xanh tươi lung linh dưới ánh nắng, một mảng màu xanh đẹp như giấy dán tường sắc nét.

Hoa trên cây đều đã tàn, lá xanh từng mảng, thật là đẹp, khẳng định không phải là mùa xuân… Cô chợt nhớ ra điều gì đó, lúc bước ra ngoài, hình như cô nhìn thấy chị dâu hai và chị dâu đều không mặc áo khoác bông thì phải?

Vì sao cô còn mặc áo bông quần bông?!

Lúc dậy sớm, cô còn nghe thấy chị dâu hai và chị dâu ba nói sẽ đi thu hoạch lúa mạch, vậy chẳng phải sắp đến mùa gieo trồng rồi hay sao, tục ngữ nói "tiết mang chủng mau mau trồng trọt”, tiết chủng là phải thu hoạch lúa mạch, hẳn là thực hiện lúc trời nóng nhất.

Vậy mà cô còn mặc áo bông quần bông? Chẳng lẽ bởi vì cô ngốc? Đoán chừng có khả năng hơn là bởi vì quá nghèo.

Cũng may áo bông này cũng không dày, sợi bông đều không ấm áp, cô cũng không cảm thấy nóng.



Ngay sau khi Mạc Như vừa rời đi, Trương Cấu lập tức nhảy vào nhà, nói với vẻ thần bí: "Chị dâu hai, tối hôm qua chị có nghe được động tĩnh gì không?”

Đinh Lan Anh nhìn chị ta một cái, "Động tĩnh lớn như thế làm sao không nghe thấy được.”

"Cô em dâu thứ năm này không phải là… khỏe rồi chứ?”

“Nghe cô ấy gọi người khác rất đàng hoàng, không hề có dáng vẻ ngốc nghếch.”

“Nếu là như vậy, có phải cũng sẽ đi tranh công làm việc hay không?” Trương Cấu hỏi.

Đinh Lan Anh nói: "Cứ để xem mẹ sắp xếp như thế nào đã, không thấy hiện tại ngay cả cậu Năm cũng đều không cần đi làm hay sao?”

Trương Cấu trề môi, hai vợ chồng này đều chịu làm việc, vậy còn không phải là áp bức bọn họ? "Đúng là kẻ ngốc mà cũng tốt số.”

Theo chị ta thị chị dâu hai cũng rất may mắn, năm 1951 gả sang đây thì vừa được phân ruộng tự mình làm chủ, cuộc sống rất sung túc, năm 1956 chị ta gả vào đây thì đã bắt đầu lên xã cấp cao, đất đai cùng gia súc đều phải giao ra, nguyên một nhà đều phải đi tranh công kiếm việc làm sống qua ngày.



Chị ta lại hỏi chị dâu hai có làm món gì ngon không, Đinh Lan Anh cười nói: "Phía trên là mỳ rau cao lương bánh ngô hấp, phía dưới là cháo cao lương khoai lang khô, mợ còn muốn gì nữa?”

Trương Cấu trề miệng nói, "Canh khoai lang, bánh khoai lang, từ bỏ khoai lang là sống không nổi à, nồi trên nồi dưới đều là mì khoai lang, làm người ta ăn đến nổi phát ngán từ trong ra ngoài.” Chị ta nhân lúc mẹ chồng không ở nhà liền bốc một lát dưa muối chua bỏ vào miệng, nói với Đinh Lan Anh: "Cũng sắp đến tiết Mang chủng rồi, đi phân lúa mạch phát mệt luôn, chị dâu hai, làm gì thì làm nhà chúng ta cũng nên ăn một bữa bánh trái bằng bột mì đi.” Từ nhỏ đến lớn chị ta chưa từng được ăn bánh bột mì một cách thỏa thê, nghe người ta nói trước kia thời điểm nhà họ Chu thu hoạch lúa mạch có thể ăn uống thoải mái một bữa, nhưng sau khi chị ta đến thì không còn nữa!

Chình mình đúng mà mệnh khổ.

Đinh Lan Anh không nhẫn tâm chọc phá mộng đẹp của chị ta, từ khi Trương Cấu gả lại đây thì đã khao khát có thể ăn mì chất lượng thả cửa, kết quả là mơ đến hôm nay vẫn thực hiện được.

Lúc này Trương Cấu ngửi được thoang thoảng mùi cháy khét dưới đáy nồi, "Chị dâu hai, chín rồi, mau lấy ra.”

Đinh Lan Anh ai da một tiếng, "Mợ không nói là thiếu chút nữa chị quên luôn.”

Trương Cấu: Chị có thể quên được sao? Sợ là chị muốn độc chiếm một mình thì có.

Con chuột nướng cháy đen thui như cục than đen, Trương Cấu cũng không sợ bị bỏng, lấy tay đập đập vài cái, khéo léo bẻ thành từng miếng, kẹp một ít lá cỏ nhét vào miệng, "Chị dâu hai, em mang đi cho Ni Đảng Nhi cùng Lan Tử Nhi ăn nhé.” Nói xong chẹp miệng nhai nhai một miếng trong miệng mình, “Thật là thơm!”

Đinh Lan Anh vội nói: "Để dành cho vợ của Cậu Năm một miếng.”

"Chị dâu hai, chị thật biết lo lắng, cô ta đi theo Cậu Năn thì có thứ ngon nào mà ăn không được, vậy trứng gà có thể ăn ít lại không?” Trong lúc Trương Cấu nói chuyện còn nhanh chóng liếc mắt một cái ra ngoài cửa lớn, tránh cho bị mẹ chồng nghe thấy mà trách mắng.

Lại nói đến Mạc Như, sau khi ra khỏi gian nhà phía tây, ra khỏi ngõ nhỏ lại đi về hướng bắc, men theo con đường làng đầy bùn đất.

Cô không có kinh nghiệm mang thai, bất thình lình ôm cái bụng to, chân lại không quen đi giày rơm, cứ cảm thấy giây tiếp theo sẽ bị té ngã, vì vậy cô hết sức cẩn thận và cố gắng thích nghi.

Trên đường có mấy đứa con nít sáu bảy tuổi nhìn cô, đều cười hì hì nói: "Sỏa Ni Ngốc, Sỏa Ni Ngốc, đánh một cái rắm thối, đập vào cái mông bự!”

Trẻ con tầm tuổi này thích nhất là khi dễ người khuyết tật, không biết phân biệt đúng sai, chỉ cần người lớn trong nhà không cấm đoán thì sẽ càng quá trớn, trước đó bọn chúng cũng không ít lần ném đá vào người Mạc Sỏa Ni.
« Chương TrướcChương Tiếp »