Chương 44: Hôn nhân “mong muốn”

Sau khi Vương Linh Linh trở về trông chốc lát rồi lại rời đi, cứ vậy không một chút đắn đo chần chừ mà huỷ hoại chuyện hôn nhân với nhà họ Từ, lại khăng khăng tìm người từng có vợ đòi làm vợ sau của người ta, chỉ trong vài ngày mà chuyện nhà họ Vương đã lan truyền đi khắp cái công xã.

Vợ chồng Vương Vĩnh Thuận hầu như không dám bước chân ra khỏi cửa, ngoài lúc đi làm phải gặp người này người nọ ra, thì ngày thường ở trong nhà cũng không phát ra tiếng động gì.

Nghe đâu là Vương Linh Linh cũng được phê chuẩn rồi, tự mình đi xin thư giới thiệu còn chuyển luôn hộ khẩu tới đại đội 5 bên xã Hồng Kỳ. Tiểu tử Triệu gia kia ở lại hai ba hôm rồi lại đi, Vương Linh Linh cũng vào cửa nhà họ Triệu làm con dâu.

“Hừm, mấy người thấy không, con nha đầu kia ở nhà họ Triệu cũng thân quen với hai đứa nhỏ kia rồi, đứa lớn thì ngày nào cũng gọi tâm can bảo bối ơi, đứa nhỏ đã 3 tuổi rồi mà còn ôm ẵm trong tay làm như sợ mất.”

“Con nhỏ đó chắc là bị người ta đè đầu cưỡi cổ rồi đi? Vào cửa làm mẹ kế, mà còn hăng hái dữ vậy?”

“Nào có, đảm bảo là không muốn gả cho nhà họ Từ bên kia, cho nên mới tuỳ tiện tìm đại một người để cưới.”

“Không gả cho nhà họ Từ thì thôi đi, trong đại đội chúng ta có thiếu thanh niên trai tráng đâu, hà cớ gì phải lặn lội qua xã bên cạnh, lại còn ở xa nhà mẹ đẻ nữa. Có muốn về cũng phải mất một tiếng đồng hồ.”

Nhưng dù có ra sao, thì Vương Linh Linh cũng đã lấy chồng rồi. Mặc dù ở lại bên đó cũng như lông gà vỏ tỏi, nhưng hình như cô ta cũng vui vẻ mà chịu đựng.

Nhà họ Triệu đông người, chen chúc nhau trong 4 gian nhà, Vương Linh Linh lấy Triệu Quân là con thứ ba, trong nhà còn có 3 bà chị dâu, mỗi người ai cũng hai đứa con, cả gia đình lớn nhỏ cũng không chia ra ở riêng ăn riêng, hôm nào đồ ăn cũng trộn lẫn vào trong một cái nồi để ăn cơm.

Vương Linh Linh ban đầu còn hào hứng với cuộc sống mới, nhưng càng về sau cô ta cảm thấy rất nhiều thứ không hợp với mình.

Có lẽ là nhà đông người, nên mức sống của Triệu gia cũng không tính là tốt. Nhất là so với thu nhập của gia đình họ, ngày qua ngày chỉ ăn mãi một thứ bột ngô, khoai ngào đã khiến Vương Linh Linh than trời gọi đất rồi.

Kiếp trước cô ta đã để lỡ canh bạc tốt này, nhưng lúc ấy ăn uống đạm bạc nhưng vẫn đa dạng, trên phương diện ăn uống Từ Sương chưa bao giờ cắt xén bớt miếng cơm nào.

Sau khi cô ta trùng sinh, dù gia cảnh khó khăn nhưng Vương Linh Linh biết cha là một người đâu ra đấy, của ăn trong nhà căn bản không như bên ngoài nghĩ, vì vậy trên bàn bàn cũng toàn khoai sắn này kia nhưng ít ra cũng ăn xen kẽ thứ khác.

Trong bột cao lương thì trộn thêm một chút bột bắp vào, Bột bắp thì cho thêm một ít bột mì. Dù cũng khó ăn, nhưng cũng đỡ ngán hơn nhiều.

Nào có giống như bây giờ, ba người bác cả với chú út thì ăn bánh ngô, mấy cô con dâu ăn bột cao lương, mẹ chồng thì khỏi nói, trong bát vừa có bột ngô vừa có bột mì.

Mười mấy đứa con nít thì ăn giống bà nội chúng, chỉ là ăn ít hơn đó nhiều.

Triệu lão thái là người phụ trách chia cháo, mà cách chia cháo này lại càng khiến người ta câm nín hơn, bát của mấy người đàn ông là cháo đặc, còn cháo trong bát của mấy đứa con dâu thì lõng bõng toàn nước.

Trong đó thì bát của Vương Linh Linh là rõ ràng nhất, nói toạc ra là trông chẳng khác một bát nước sôi.

Vậy mà Triệu lão thái còn nói với vẻ oán trách: “Một đám châu chấu cái, chỉ biết ăn ăn uống uống, lương thực nhà chúng ta chẳng còn bao nhiêu đều bị mấy cô ăn hết rồi!”

Nói xong, Triệu lão thái đã khua đũa của bà ấy vét đống đồ ăn khô, vừa ăn vừa nói dông dài, mấy cô con dâu xung quanh cũng đã quen cái cảnh ấy rồi, ai nấy ngồi im thin thít.

Nước miếng của Triệu lão thái bay tung toé, trong cả căn phòng cả chỉ nghe thấy cái giọng lanh lảnh của bà ấy.

“Tam tức phụ này, con vừa mới vào cửa, không cần tôi nói thì cô phải cũng tự biết. Việc nào ra việc nấy, cô phải để ý, công việc cho heo cho gà ăn, quét sân gánh nước, cô với mấy chị dâu bàn nhau chia ra. Tôi chẳng biết cô làm việc gì, nếu mà để tôi thấy sân bẩn, hay quên cho heo ăn, thì mấy cô cùng nhau cút hết về nhà mẹ đẻ cho tôi!”

Vương Linh Linh nhịn nhục đáp một tiếng vâng, thầm an ủi bản thân trong lòng.

Nhịn, nhịn mấy năm nữa thôi, chỉ cần đợi hai đứa nhỏ này lớn lên, đợi Triệu Quân đổi việc quay về, ngày tháng sau này, cô ta chính là thái hậu nương nương rồi!

Tới lúc ấy cô ta không chỉ ăn lương khô, mà còn phải bảo Triệu Quân mua cho mình đồ trang sức trân châu các kiểu! Một ngày đổi một bộ!

Vương Linh Linh đã bắt đầu cuộc sống hôn nhân của mình như vậy.