Chương 21: Lật tình thế

Điền Hữu Phúc không thèm nghe ông ta giảo biện, vỗ tay đoạt lấy giấy chứng nhận của Vương Anh.

“Cậu được lắm, Vương Vĩnh Thuận. Dùng tiền của cháu gái, ở trong nhà của cháu gái, mày có còn là đàn ông không?”

Vương Anh đang ở trong phòng rụt người lại một cái, làm bộ cái gì cũng không biết, vẻ mặt vô tội.

Vương Vĩnh Thuận bị mắng đến mức không nói nên lời, xung quanh ai nấy đều tràn đầy căm phẫn mà nhìn ông ta.

Điền nhị thúc phi một ngụm nước miếng: “Ngay cả con chó cũng có lương tâm, tôi đang nói sao Vương Anh có thể gầy như thế, hóa ra là do hai vợ chồng thiếu đạo đức chúng mày hành hạ nó!”

Người bên cạnh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ theo.

“Tao nói cho mày biết, con trai chúng tao hồi sáng thấy Vương Anh giặt đồ ở bờ sông, tao còn không tin, cảm thấy Vương Vĩnh Thuận không phải là người như thế… Chắc chắn là do con ả Lý Xuân Quyên sai khiến con bé đi giặt.”

“Xã hội địa chủ cũ cũng không áp bách người như bọn này, hai vợ chồng này thật độc ác.”

“Con trai nhà tôi học cùng trường với Vương Diệu Tông, trước đó thằng bé còn nói Vương Diệu Tông sống rất xa hoa, ở trường học đều đi nhà ăn để ăn, suốt ngày ăn bánh bao thịt.”

“Loại người này nên bảo Đại Thụ bắt đưa lên công xã mà xử phạt.”

Điền Đại Thụ banh mặt, nếu không phải Điền Hữu Phúc đang ở chỗ này không đến lượt ông ấy làm chủ thì hiện tại ông ấy đã đem Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên bắt về rồi!

Vương Vĩnh Thuận sợ hãi, trước đó ông ta còn có thể giảo biện đôi chút, cũng cảm thấy Vương Anh chỉ là tiểu nha đầu dỗ dành một chút là xong việc, ai ngờ chuyện lại nháo lên lớn như thế, những người này còn nói muốn bắt ông ta lên…

Tay Vương Vĩnh Thuận run rẩy, cầu xin Vương Anh: “Tam nha đầu, là bác trai hồ đồ, làm sai chuyện…”

Trong lòng Vương Anh cảm thán hoặc nói là đầu óc người này còn tốt hơn Lý Xuân Quyên nhiều, hiểu được nên tạo ra nét mặt gì rồi giải quyết sự việc lần này thế nào. Nhưng Vương Anh không tính toán để chuyện này xuôi theo thế, vất vả lắm mới xé rách thể diện của bác trai, cô có điên mới giành lại vinh quang cho ông ta.

Điền Hữu Phúc đứng bên cạnh không nhìn Vương Vĩnh Thuận được nữa, trực tiếp đẩy Vương Vĩnh Thuận sang một bên. Sau đó đưa mắt ra hiệu cho mấy người phụ nữ mang Vương Anh đi tới nói chuyện.

Vương Anh là một tiểu nha đầu, lại là một tiểu nha đầu mà Vương Vĩnh Thuận đã ức hϊếp nhiều năm, giờ chỉ sợ cô còn không làm rõ được tình huống hiện tại như thế nào.

Đương nhiên Điền Hữu Phúc biết chuyện này cuối cùng vẫn phải xem ý tứ của Vương Anh, rốt cuộc việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lớn là hai vợ chồng hợp lại bắt nạt con liệt sĩ cho đi học rồi đúng giờ về làm việc nhà. Nhỏ là nếu Vương Anh nguyện ý thả ra cũng có thể được.

Điền Hữu Phúc thở dài, vốn dĩ đứng dưới góc độ của ông ấy khi xem không hy vọng Vương Anh nháo lớn chuyện này lên, không tránh được việc ông ấy không xứng với chức đại đội trưởng. Nhìn như là xử lý Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên nhưng trên thực tế đó cũng là vết nhơ của ông ấy.

Chỉ là…

Điền Hữu Phúc nhớ vừa nãy Điền nhị thúc nói, Vương Anh đã cứu con trai của ông ấy. Hơn nữa, nếu không phải vì tiểu Thạch Đầu thì hôm nay sẽ không ai thấy cảnh này.

Điền Hữu Phúc hạ quyết tâm, mặc kệ Vương Anh muốn như thế nào ông ấy đều nghe theo cô. Cho dù Vương Anh nói muốn dân binh đưa người đi ông ấy cũng sẽ không nói lời nào.

Vương Vĩnh Thuận đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy ngực trướng đau, hít từng ngụm khí lạnh vào phổi.

Hiện tại ông ta đã biết sợ, sợ Vương Anh lát nữa sẽ khóc sướt mướt đưa ông ta vào nhà giam. Hôm nay mọi chuyện đều vượt quá tầm kiểm soát của ông ta, thanh danh nhà ông ta bị nện dưới đất không nói, sau này không biết nên làm thế nào.

Nửa người trên của Vương Vĩnh Thuận lạnh đi, nếu Vương Anh đem hai vợ chồng bọn họ vào nhà giam thì nhà này ông ta còn ở lại được sao? Còn có Diệu Tông sau này có thể đi học được nữa ư?

Nghĩ như vậy, trong lòng Vương Vĩnh Thuận phát hận, mắt nhìn Vương Anh đang bị một đám phụ nữ nói nước mắt lưng tròng, lại gật đầu không biết đang nói cái gì.

Vương Vĩnh Thuận quyết tâm, chạy về dưới máii hiên, lấy chổi lông gà treo trên vách tường, đánh lên người Lý Xuân Quyên!

“Bà cái người đàn bà điên này! Đều tại bà cả! Tôi đã bảo bà phải chăm sóc con bé cho tốt vậy mà bà lại làm ra chuyện này! Còn lừa tôi nói đây là tam nha đầu muốn Linh Linh ở lại phòng của nó, bà không sợ làm cha mẹ con bé ở trên trời thất vọng sao?”

Vương Vĩnh Thuận vừa đánh vừa khóc, đánh Lý Xuân Quyên đến mức quay cuồng dưới mặt đất, trong viện đất bay túi bụi, hai vợ chồng đều có dấu vết.

Sắc mặt Điền Hữu Phúc càng khó coi hơn, Điền Đại Thụ và mấy người trẻ tuổi đi lên đoạt lấy cây chổi lông gà trên tay Vương Vĩnh Thuận.

Vương Vĩnh Thuận khóc lóc, nước mắt chảy tèm lem: “Tam nha đầu, bác trai thực sự xin lỗi con! Xin lỗi cha mẹ của con!”

Trong lòng Vương Anh vỗ tay không ngừng, so với dự đoán của cô thì không tồi, hoặc là nói năng lực của người bác trai này rất tốt, tàn nhẫn xé da mặt xuống, có thể ra tay với người thân cận nhất của mình.

Quả nhiên xung quanh có người đã bị Vương Vĩnh Thuận làm cho mềm lòng. Một người đàn ông to cao, sơ suất một chút cũng là chuyện bình thường quan trọng là do người vợ làm bậy.