Chương 8

Bàn ăn trống trơn, đến bây giờ bà ta mới nhớ ra, hình như hai ngày nay bà ta bận chăm sóc Vương Linh Linh bị bệnh, cơm đều là bà ta tự mình thuận tay làm. Vương Anh còn không nấu ăn cho cả nhà. Hình như cũng không giặt quần áo, cũng không thấy cho lợn ăn?

Nhớ tới hai con heo kia, lúc này Lý Xuân Quyên mới hốt hoảng đứng dậy vội chạy ra chuồng heo xem.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến âm thanh như khóc tang.

"Con nhóc trời đánh này! Ra mà xem coi heo đã đói thành cái dạng gì rồi."

"Tam Nha! Tam Nha! Cái đồ chết dẫm nhà mày cút ra đây cho tao! Mấy ngày nay sao mày không cho heo ăn?"

"Xem tao có lột da mày ra không!"

Lý Xuân Quyên nổi giận đùng đùng mà cầm que quấy cơm heo đi vào, xông thẳng đến phòng của Vương Anh.

Vương Anh ở trong phòng lén uống thêm một bát canh trứng gà nữa, lúc này đã ngủ thϊếp đi.

Nguyên thân tàn tạ như vậy, vừa nhìn là biết suy dinh dưỡng, tay chân đều gầy như người chết đói. Muốn bù lại phải ăn ngon ngủ ngon, cộng với nước Linh Tuyền của mình, tầm một tháng sẽ dưỡng lại như cũ.

Lý Xuân Quyên cầm que thức ăn cho lợn đập cửa rầm rầm, mộng đẹp của của Vương Anh bị quấy rầy, cô đang định dùng sức ngồi dậy thì nghe thấy giọng nói của Vương Linh Linh vang lên bên ngoài.



"Mẹ, đừng gõ cửa nữa. Chả phải là hai ngày nay con bị bệnh sao? Là Tam Nha bận chăm sóc con, cửa cũng không ra khỏi, sao có thể đi nhổ cỏ với trộn với thức ăn cho lợn?"

Con gái chủ động ôm việc, Lý Xuân Quyên vẫn quyết tâm tranh cãi.

"Nấu cho con một bữa ăn thì mệt cái gì? Mẹ nhìn là biết con nhỏ này có dã tâm lớn, lại trộm lười biếng! Linh Nhi, con đừng lo lắng. Xem mẹ có gõ chết con Tang Môn tinh này không, còn có thể quên cho lợn ăn, sao không quên ăn luôn đi?"

"Ai ô ô, thật vô lý. Tang Môn tinh này đã khắc đã chết cha mẹ, nếu không phải mẹ và cha con có lòng tốt nuôi dưỡng, nó đã sớm không biết mình chết ở chỗ nào rồi. Mà nó cũng không chết, ở nhà ăn mà không làm, còn có thể quên cho heo ăn, sao ông trời không cho một tia sét xuống đánh chết nó đi.”

"Tam Nha tao biết mày ở trong phòng, đừng có trốn, mau cút nhanh ra đây cho tao."

Vương Anh nhếch môi cười lạnh, Lý Xuân Quyên này đúng là đồ không biết xấu hổ. Bà ta cầm tiền và đồ ăn của nguyên chủ, còn không biết xấu hổ ở chỗ này nói cô ăn không ngồi rồi. Nguyên chủ đương nhiên không biết khi nào thì được trợ cấp, nhưng Vương Anh vừa nhận được ký ức của đối phương liền biết có vấn đề, kết hợp với việc năm ngoái Lý Xuân Quyên đã đánh cắp giấy chứng nhận con liệt sĩ của nguyên chủ. Giờ đây cô chắc chắn 100% rằng tiền và thức ăn của nguyên chủ đã bị gia đình nhà chú nuốt mất.

Theo chính sách chăm sóc con liệt sĩ, thường là chăm sóc chúng cho đến khi chúng đủ mười tám tuổi, sao có thể căn cứ vào việc nguyên chủ có đi học hay không?

Vốn dĩ còn định ngày mai ăn bánh bao thịt xong sẽ giải quyết bọn họ, để cho họ chút thể diện vì bảo vệ nguyên chủ mấy năm nay, nhưng nhìn thấy gia đình không biết xấu hôt này cô đã hạ quyết tâm.

Lý Xuân Quyên vẫn còn mắng bên ngoài, Vương Linh Linh đã thấy phiền.

Mẹ cô ta có thể xem thời điểm được không, ngày mai cô ta còn trông cậy vào Vương Anh kết giao với Từ Sương để giật dây đây.