Chương 48

Con trai bà còn nói chỉ cần đối phương có học thức biết dạy trẻ con vậy thì chắc chắn là không sai.

"Được rồi, ba mươi thì ba mươi đi! ”

Bà lão Triệu nghĩ đến con trai sắp sửa trở về, mấy đứa con dâu trong nhà cũng ầm ĩ suốt ngày, cháu chắt thì càng ngày càng nhiều, hai đứa nhỏ mãi không có mẹ không phải là chuyện tốt.

Cứ dứt khoát như vậy đi, chờ con trai về sẽ vào việc, nhanh chóng cưới người ta về nhà chăm sóc cho hai đứa nhỏ là tốt nhất.

Đột nhiên, bà lão Triệu giống như nghĩ tới cái gì đó, nghiêm mặt nói: "Có chuyện này tôi phải nói trước, tôi đã thương lượng với ông nhà tôi rồi, nhà chúng tôi là nhà có quy củ. Vợ trước của thằng ba đã chôn cất ở đất mộ tổ tiên nhà chúng tôi rồi, con bé gả tới sau, sau này không thể nằm chung phần đất với chúng tôi được.”

Bà lão Triệu nhấn mạnh: "Nếu con bé nhà cô cũng sinh được con trai, vậy thì chúng tôi sẽ để lại một chỗ bên cạnh đất mộ tổ tiên cho nó. Nếu không sinh được thì cũng đừng trách chúng tôi.”

Lý Xuân Quyên không để bụng nói: "Sao cũng được.”

Bà ta cảm thấy bà lão Triệu này thật sự là nhiều chuyện hết sức, ngay cả phần mộ của đời sau cũng lo lắng cho mệt óc, đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?

Đến lúc đó đừng nói là bà lão Triệu, cho dù là mình cũng chưa chắc đã còn trên đời này đâu.

Chuyện còn xa lắc như vậy, đến lúc đó rồi tính sau.

Dù sao thì nó đã gả ra ngoài, chắc chắn là không thể chôn ở phần mộ tổ tiên của nhà họ Vương rồi. Về phần nó chôn ở đâu, Lý Xuân Quyên nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa.

Bà lão Triệu thấy Lý Xuân Quyên đồng ý ngay tắp lự, trong bụng cũng cảm thấy hài lòng hơn nhiều.

Về phần phần mộ tổ tiên, Bà lão Triệu kỳ thật cũng không thích con dâu trước kia là bao, chẳng qua cũng chỉ là con dâu trong nhà. Vả lại, bà ta cảm thấy con bé Vương Anh này cha mẹ đều mất cả, chôn trong phần mộ tổ tiên sợ là không may mắn, lại liên lụy đến mạng phong thủy nhà bà ta.



Chuyện kết hôn đã bàn bạc xong, Bà lão Triệu lại dặn dò: "Vậy ngày mai tôi dẫn hai đứa nhỏ đến gặp mặt trước. Thằng ba nhà tôi mấy ngày nữa thôi là sẽ về, quyết định sớm để còn tổ chức sớm chút.”

Lý Xuân Quyên gật đầu đồng ý: "Được! ”

Bàn bạc xong đâu vào đấy, Lý Xuân Quyên còn hết sức niềm nở tiễn người ta ra về.

Mà ở bên kia vách tường, vẻ mặt Vương Anh lạnh lùng cứng rắn.

Tuy Lý Xuân Quyên đã cẩn thận đóng cửa sổ, nhưng thính lực của Vương Anh sau một thời gian điều dưỡng bằng Linh Tuyền đã càng nhạy bén hơn nhiều, vì thế tuy cách vách tường nhưng Vương Anh đã nghe hết sạch tất cả tính toán của bác gái.

Ba mươi đồng đã muốn bán cô đi, quyết tâm chiếm tài sản của cô quả thật là rất kiên định.

Vương Anh buồn bực đá chiếc ghế đẩu, gặp phải người một nhà như vậy đúng thật là xui xẻo. Vì chiếm tài sản của nhà em trai mình để lại mà thật sự muốn đẩy cô vào chỗ nước sôi lửa bỏng.

Vương Anh tính toán lợi thế trong tay mình, cô có nhà, có tiền, còn có tiếng là con liệt sĩ, chỉ cần cô không muốn, vậy thì cuộc hôn nhân này sẽ không thành được.

Nhưng...

Vương Anh nghĩ đến Vương Vĩnh Thuận, ông bác cả này khó đối phó hơn rất nhiều với tưởng tượng của cô.

Cô cự tuyệt lần này, ông ta nhất định sẽ sắp xếp lần sau.

Một lần hai lần có thể chối, ba lần bốn lần, kiểu gì cũng sẽ có người bán ra tán vào.