Chương 43

Bác gái Từ có hai người con trai, con trai lớn hiện đang học đại học ở trên tỉnh, con trai nhỏ, cũng chính là Từ Sương, hiện đang làm đầu bếp. Điều kiện sống của bác gái Từ đừng nói là ở đại đội, dù ở trong cả cái công xã này cũng có thể gọi là tốt.

Lúc trước khi nhà bọn họ muốn ăn cái gì đó là lại đến nhà bác gái Từ để đổi về. Tuy nói là đổi, nhưng thực tế lần nào cũng ăn ké được không ít, bác gái Từ coi nhà họ Vương chính là thông gia tương lai của nhà mình tất nhiên giúp được bao nhiêu đều sẽ giúp.

Vương Vĩnh Thuận vừa nói vậy, Vương Anh còn chưa nói gì thì Vương Linh Linh đã lầu bầu trước: "Con không đi đâu."

Cô ta bây giờ chỉ mong sao có thể tránh khỏi Từ Sương càng xa càng tốt, làm gì có chuyện sẽ bằng lòng dính dáng đến nhà họ Từ chứ.

"Bảo Tam Nha đi đi!"

Vương Linh Linh không hề phân bua gì đã đẩy chuyện này sang cho Vương Anh.

Vương Vĩnh Thuận nhướng mày, lập tức muốn phát cáu: "Con ranh này, bảo mày đi thì mày đi đi! Đi đến đó thì khéo khéo vào, xem có gì giúp được thì giúp người ta một tay! Qua sinh nhật lần này là mày thành người lớn rồi đấy, sao mà vẫn không hiểu chuyện như thế hả!"

Vương Linh Linh không thích nghe những lời này chút nào nhưng cô ta cũng không dám cãi lời Vương Vĩnh Thuận, chỉ có thể nhăn nhăn nhó nhó đồng ý.

Vương Vĩnh Thuận quay đầu lại ôn hòa hỏi han Vương Anh thêm vài câu, thấy Vương Anh lạnh nhạt phớt lờ, trong lòng liền âm thầm chửi mắng cô vài câu. Có điều chỉ cần nghĩ đến chẳng bao lâu nữa sẽ có thể tống cổ đứa cháu gái chướng mắt này đi là tâm trạng Vương Vĩnh Thuận lại dần nguôi xuống.

Vương Vĩnh Thuận đã đi làm, Lý Xuân Quyên thì không biết đã đi đâu, Vương Linh Linh bị sai đi đổi nửa con gà, tâm trạng cũng không vui.

Cô ta khoác một bên gùi lên, lòng đầy phiền muộn, sao mình trọng sinh rồi mà mọi chuyện vẫn không thuận lợi như vậy!



"Tam Nha, mày đi với tao!"

Vương Anh duỗi lưng tỏ vẻ lười nhác: "Không đi."

"Mày!"

Vương Anh đắm mình trong ánh nắng, bụng thầm nghĩ hôm nay đã sắp xếp xong lịch trình rồi, hôm nay cô chuẩn bị sẽ lên núi.

Vương Linh Linh tức hầm hầm đeo gùi lên đi mất.

Vương Anh cũng cảm thấy kỳ lạ, mấy ngày nay tiếp xúc, cô phát hiện Vương Linh Linh quả thực là một người rất dễ nổi cáu, lần nào cô ta cũng lặp lại cái vòng luẩn quẩn đưa ra yêu cầu - bị từ chối - nổi cáu, ngày nào cũng thường xuyên đứng ở xa xa nhìn trộm cô, khi thì ánh mắt âm trầm không hiểu đang nghĩ cái gì, khi thì vui đến nỗi sắp nhảy cẫng lên.

Tuy là Vương Anh không phải người nhạy cảm nhưng lúc này cũng cảm giác được người chị họ này không bình thường.

Hơn nữa người này rõ ràng có vẻ như đang mong muốn một cái gì đó, lần nào cũng giống như đang âm thầm bày mưu tính kế gì đó vậy.

Vương Anh đứng dậy, cô cũng tìm cho mình một chiếc gùi, mặc kệ Vương Linh Linh đang tính toán cái gì, bản thân cô chưa chắc sẽ tự mắc bẫy của cô ta như ý nguyên chủ.

Vương Anh dựa theo ký ức của nguyên chủ đi đường nhỏ lên núi, bây giờ đã vào cuối thu, mùa này trên núi cũng chẳng còn quả dại gì có thể hái được nữa, thế nhưng Vương Anh lại tìm thấy một cây hạt dẻ ở một chỗ khuất mắt, có điều hiển nhiên là cái cây này đã được người ta phát hiện ra từ trước, hạt dẻ trên cây gần như đã bị người ta hái sạch, chỉ còn sót lại lác đác vài quả trên ngọn cây.