Chương 40

"Kẻ ngốc" Vương Anh ngồi trong cửa hàng chờ đợi, nhìn nhân viên phục vụ bưng thịt tới, vội vàng tiến lên tiếp nhận.

Một chén thịt kho lớn này, không cần cố ngửi mùi thơm đã xông thẳng vào mũi. Vương Anh vô thức nuốt một ngụm nước miếng, chỉ thấy trong chén lớn có mấy miếng thịt như tảng băng trôi nổi trên mặt biển.

Da thịt sền sệt trong như pha lê dày bằng ngón tay cái, từng sợi thịt nạc đỏ au xếp chồng lên nhau khiến người ta chỉ muốn thưởng thức ngay. Vương Anh không chút khách khí bẻ bánh bao ra, chấm hai miếng thịt hầm vào nước sốt, sau đó cắn một miếng lớn.

Mùi thịt ngay lập tức chiếm lĩnh tất cả các giác quan của cô! Mùi thịt thuần khiết thậm chí không có lẫn một mùi rau củ nồng nặc nào. Vương Anh ăn đến sắp khóc, phải là như vậy mới đúng!

Bánh bao trắng mềm mại ăn kèm với miếng thịt lớn, lúc này cho cô cái gì cô cũng không đổi.

Người phục vụ trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Anh ăn từng ngụm thịt, nhìn mà tự dưng thấy đói bụng.

Hmm, ngày nào cũng nhìn món thịt kho này, cô ấy đã sớm chán rồi, cũng đã ngửi quen rồi. Sao lúc này lại cảm thấy thèm ăn như vậy?

Người phục vụ không khỏi lẩm bẩm, chẳng lẽ là do cô ấy đã lâu không ăn nên thèm?

Vậy có nên đợi buổi tối tan làm rồi mua về nếm thử không?

Bên này còn đang rối rắm, bên kia Vương Anh đã quét sạch chiến trường. Lúc ăn cơm Vương Anh không thích nói chuyện, cô hoàn toàn chìm đắm vào trong mỹ thực, cô ăn không nhanh không chậm, trên bàn không còn sót lại thứ gì, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phát thèm.

Vương Anh ợ một cái, bữa ăn hôm nay thực sự rất thoải mái. Hôm qua đang cùng Vương Linh Linh ăn chín cái bánh bao tự dưng bị cô ta cắt ngang giữa chừng, làm cô không còn hứng ăn chút nào.

Bữa tối thì ăn mì thịt xông khói, nhưng bởi vì có nhiều người ăn cô phải chia đều cho mọi người.

Vẫn là bữa ăn hôm nay thoải mái nhất.



Miếng thịt kho lớn ăn kèm với bánh bao trắng như tuyết, không chê vào đâu được. Thoải mái đến tận dạ dày.

Vương Anh cảm thấy mỹ mãn, người phục vụ cũng ở sau quầy chờ tới dọn bàn ăn.

Lúc này đã hơn nửa tiếng, mọi người trong trấn đều đi làm, chỉ có vài người đến đây mua thịt kho và giò lợn về ăn thêm. Trong tiệm chỉ có Vương Anh còn đang ngồi.

Thấy Vương Anh đứng dậy, người phục vụ đang định chuẩn bị đi ra thu dọn bàn ăn.

Nhưng Vương Anh không rời đi như người phục vụ tưởng tượng. Mà lại…

Người phục vụ vẫn ở nguyên vị trí cũ, trơ mắt nhìn Vương Anh từ trong ngực móc ra một cái hộp cơm làm bằng nhôm, đổ hết canh còn sót lại trên bàn vào hộp cơm.

...

Vương Anh vừa trút vừa thầm khen ngợi sự thông minh cơ trí của mình.

Không biết nấu cơm cũng không sao, lấy nước kho làm món kho chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Bản thân chỉ cần thỉnh thoảng ghé đến tiệm cơm quốc doanh, kịp thời bổ sung nước kho là được rồi.

Vương Anh ơi là Vương Anh, mày đúng là một thiên tài.

Vương Anh đắc ý đổ đầy nước kho vào hộp cơm. Có lẽ do miệng cô nhạy cảm, hôm qua lúc ăn bánh bao đã nếm ra được, tuy rằng tay nghề của đầu bếp ở tiệm cơm này so với món ăn của đầu bếp hàng đầu mà cô đã được ăn trong kiếp trước vẫn còn chút chênh lệch, nhưng xét một cách công bằng nếu mở một nhà hàng tầm trung thì vẫn thừa sức.

Nước kho này màu đỏ óng ánh, vừa nhìn là đã biết dùng nước kho kỹ nấu lâu, đem về cho dù không dùng để nấu mà chỉ ăn cùng với màn thầu thôi thì cũng ngon rồi.