Vương Vĩnh Thuận làm sao dám!
Nhưng Vương Vĩnh Thuận cũng nghẹn một cục lửa giận không thể nuốt trôi.
"Sau này đừng chèn ép nó quá đáng. Cha mẹ nó không còn, loại chuyện này còn phải do hai chúng ta quyết định. Bà đừng chỉ nhìn trước mắt, phải nghĩ đến tương lai nữa."
Trong lòng Vương Vĩnh Thuận hận Vương Anh muốn chết, con nhỏ này thật muốn gây khó dễ cho nhà bọn họ mà.
Phải, đúng là hai anh em bọn họ đã sớm chia nhà.
Nhưng em trai ông ta không phải đã chết rồi sao, tuy còn chưa báo tang nhưng ra chiến trường nhiều năm như vậy mà không có tin tức, tám chín phần đã chết rồi.
Trước kia mẹ Vương Anh còn ở đây, ông ta đã đề cập chuyện này rất nhiều lần rồi.
Mấy căn phòng đó nên là của nhà họ Vương bọn họ, Vương Anh là con gái, không tới lượt nó kế thừa hương khói! Dựa vào cái gì em trai ông ta lại để lại cho Vương Anh?
Đó đều là nhà gạch xanh đấy!
Vương Vĩnh Thuận không cảm thấy mình là tiểu nhân chiếm tiện nghi của anh em, ngược lại còn cảm thấy là hai mẹ con Vương Anh không hiểu chuyện. Nếu hiểu chuyện thì đã sớm nói rõ nhường căn nhà này cho bọn họ rồi. Vậy thì ông ta còn có thể nể tình anh em, chăm sóc hai mẹ con bọn họ một chút. Vương Vĩnh Thuận hung hăng chửi Lý Xuân Quyên một phen: "Sau này bà nhớ để mắt tới nó một chút, tính Tam Nha như vậy, tốt nhất phải gả cho người tệ bạc một chút, quan hệ trong nhà cũng phải rối loạn lên."
Chờ nó gả cho người khác, cả ngày bận rộn chuyện nhà chồng, sẽ không có thời gian đến tìm nhà bọn họ.
...
Vương Linh Linh không hiểu.
Cô ta chẳng qua chỉ ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã phát hiện nhà mình đã long trời lở đất.
Mở mắt ra thấy gạch vỡ chất đống trong góc, Vương Linh Linh vẫn còn bàng hoàng.
Đây không phải là phòng của Tam Nha sao? Sao cô ta lại ngủ ở đây. Còn không đợi cô ta kịp định hình, Lý Xuân Quyên đã đẩy cửa bước vào. Cánh cửa làm bằng lá kêu cọt kẹt, trên mặt Lý Xuân Quyên có hai vết bầm tím, giống như vừa già đi bốn, năm tuổi.
“Nhị Nha, con tỉnh rồi sao? Còn chóng mặt không?”
“Không ạ… Mẹ, sao con lại ngủ ở đây?”
Trên mặt Lý Xuân Quyên lộ vẻ sầu khổ, trong mắt tràn đầy uất hận. “Còn không phải tại Tam Nha sao! Con không biết đâu, hôm qua…” Trong lòng Vương Linh Linh chấn động, mẹ cô ta cho rằng mình bị Tam Nha đánh ngất đi, sau đó Tam Nha lại đập phá hết đồ đạc trong nhà, rồi đại đội tưởng tới, chống lưng để Tam Nha lấy hết đồ đạc của nhà bọn họ, còn cầm tiền và phiếu gạo đi…
Vương Linh Linh sốc đến mức choáng váng suýt chút nữa ngã xuống giường. Lý Xuân Quyên lau nước mắt, trong giọng nói mang theo cay nghiệt: “Con tiện nha đầu này, trù cho nó sau này không đẻ được con…”
Vương Linh Linh hoang mang, đột nhiên nắm chặt cánh tay Lý Xuân Quyên, cuống quít hỏi: “Hôm qua là Tam Nha cố ý tìm đại đội trưởng tới sao?” Lý Xuân Quyên hít mũi, nghẹn ngào nói: “Hình như không phải… Mẹ cũng không biết tại sao đại đội trưởng tới, nhưng có lẽ không phải là do Tam Nha kêu.”
Lúc đại đội trưởng tới, Tam Nha mới vừa khiêng Vương Linh Linh về, sẽ không kịp đi ra ngoài.
“Chắc chắn là do mấy bà thím Ngô Quế Hoa gọi tới rồi!”
Vương Linh Linh thở phào, Lý Xuân Quyên vẫn còn mắng, một chuỗi những lời tục tĩu, làm Vương Linh Linh thậm chí còn không muốn nghe. “… Mẹ! Con đã sớm nói với mẹ, mẹ phải cẩn thận cái miệng lại, mẹ xem mẹ đã làm ra cái gì đi."