Chương 31

Điền Hữu Phúc thở dài, vốn đứng ở góc độ anh ấy, anh ấy không hy vọng Vương Anh làm ầm ĩ lên, bởi vì một khi chuyện nháo lớn, chắc chắn anh ấy sẽ bị trách là không xứng làm đội trưởng. Dù đã xử lý xong chuyện của Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên nhưng đó cũng trở thành vết nhơ của anh ấy. Nhưng Điền Hữu Phúc nhớ tới vừa rồi chú hai Điền có nói, Vương Anh đã từng cứu con trai út của mình. Hơn nữa nếu như không phải vì Thạch Đầu, hôm nay anh ấy hoàn toàn sẽ không bị vạ lây.

Điền Hữu Phúc lập tức hạ quyết tâm, mặc kệ Vương Anh chọn thế nào, anh ấy đều ủng hộ cô. Cho dù Vương Anh nói để cho dân quân dẫn người đi, anh ấy cũng sẽ không nói gì.

Vương Vĩnh Thuận đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy trước ngực đặt một tảng đá lớn, cả người đều lạnh sống lưng.

Bây giờ ông ta biết sợ rồi, sợ chút nữa Vương Anh sẽ khóc sướt mướt bảo bọn họ bắt mình đi. Chuyện xảy ra hôm nay đã vượt qua dự kiến của ông ta, chưa tính tới chuyện thanh danh nhà ông ta đã rớt thẳng xuống đất, sau này ông ta còn không biết phải làm sao bây giờ.

Một nửa người của Vương Vĩnh Thuận đều lạnh cóng. Nếu Vương Anh đưa hai vợ chồng bọn họ vào tù, vậy nhà của ông ta phải làm sao? Còn Diệu Tông, sau này Diệu Tông còn có thể đi học sao? Nghĩ đến đó, trong lòng Vương Vĩnh Thuận càng hận, ông ta liếc nhìn Vương Anh bị một đám phụ nữ nói nước mắt lưng tròng, sau đó thấy cô gật đầu, không biết đồng ý cái gì. Vương Vĩnh Thuận hạ quyết tâm, chạy đến dưới mái hiên, giật lấy cây chổi lông gà treo trên tường, đánh vào đầu và mặt Lý Xuân Quyên: "Đồ bà điên này! Đều tại bà! Tôi giao việc quản gia lại cho bà, vậy mà bà lại dám làm ra chuyện này. Còn lừa gạt tôi nói là tự Tam Nha muốn dọn đến phòng trước đây Linh Linh ở, bà không cảm thấy mình có lỗi với cha mẹ Tam Nha sao?” Vương Vĩnh Thuận vừa đánh vừa khóc lóc, đánh tới mức Lý Xuân Quyên ngã nhào trên mặt đất, bụi bặm trong sân bay tán loạn, trên người hai vợ chồng đều có vết đen lộn xộn.

Sắc mặt Điền Hữu Phúc càng khó coi, Điền Đại Thụ cùng mấy cái người trẻ tuổi tiến lên giật lấy cây chổi lông gà trên tay Vương Vĩnh Thuận. Vương Vĩnh Thuận khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, quỳ rạp xuống trước mặt Vương Anh: “Tam Nha, bác có lỗi với cháu! Có lỗi với cha mẹ cháu!”

Trong lòng Vương Anh thầm vỗ tay, cô đoán không sai mà, hoặc là nói bác này là một người có năng lực, còn rất tàn nhẫn, độ tàn nhẫn này không phải ai cũng có thể làm được.



Quả nhiên, xung quanh lập tức có người mềm lòng trước tiếng khóc của Vương Vĩnh Thuận. Một người đàn ông to lớn, dù hơi sơ suất một chút nhưng có một người vợ như vậy cũng thật đáng thương.

Vương Anh nghe tiếng người xung quanh nói nhỏ, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng.

Đúng vậy, những cái xấu đều bị đẩy lên người Lý Xuân Quyên, còn những cái tốt thì một mình Vương Vĩnh Thuận ôm hết.

Nếu bây giờ cô nhất quyết không chịu tha cho bọn họ, để hai người họ bị dân quân bắt đi, những người này sẽ nói rằng cô không quan tâm đến tình cảm gia đình.

Vương Anh vuốt ve tờ giấy chứng nhận con cái liệt sĩ trong tay, dáng vẻ này của Vương Vĩnh Thuận có lẽ vẫn là đánh chủ ý vào nhà của cô.

Dù sao bây giờ cô cũng đã mười bảy tuổi, không đến mấy năm nữa cô cũng phải gả cho người khác.