Chương 29

Lúc này Vương Anh đưa ra đề nghị, Vương Vĩnh Thuận lại một mực từ chối: "Không không không, để bác đến phòng của chị Linh Linh cháu xem."

Lý Xuân Quyên là một kẻ ngu xuẩn, nếu lúc này lấy giẻ lau trên miệng bà ta xuống, ai biết bà ta sẽ nói ra cái gì hại chết ông ta.

Vương Anh: "Vậy cũng được, nếu không cháu cũng tự tìm trong phòng cháu, có lẽ bác gái đã trả lại cho cháu rồi cũng nên.”

Hai người lần lượt bước vào hai phòng khác.

"...Tôi mới thấy phòng của Vương Anh, hình như đó là phòng nhỏ nhất trong bốn căn phòng...”

Lúc này những người vây xem cũng không biết nên hình dung tâm trạng mình thế nào.

Nhìn vào sân nhà họ Vương, hai căn phòng của Vương Anh vốn là ở phía tây, còn hai phòng của Vương Vĩnh Thuận thì ở phía đông. Bây giờ bức tường sân ở giữa đã bị phá bỏ, Vương Anh lại bị xếp vào căn phòng nhỏ phía đông. Phòng bếp của nhà Vương Vĩnh Thuận vốn nằm ở phía đông, nhưng bây giờ đã trở nên tồi tàn rách nát, ngược lại phòng bếp phía tây của nhà Vương Anh lại có một lu nước trước cửa.

Có người hóng chuyện xông thẳng đến cửa phòng bếp xem, sau đó trở về, trên mặt đều là vẻ không thể tin được.

“Có một miếng thịt xông khói trong bếp!"

"Vẫn còn nửa chén mỡ heo!"



"Có vài túi chất đống trong góc, trông giống như lương thực!" Bên kia Điền Hữu Phúc cũng tinh mắt nhìn thấy một chậu men, cái chậu men này anh ấy có ấn tượng, là xã cho Vương Anh, sau đó anh ấy lấy về giao cho Vương Vĩnh Thuận.

Lúc này, chậu men đang nằm trước cửa phòng Vương Linh Linh… Điền Hữu Phúc cũng không để ý được nhiều như vậy nữa, sải bước về phía căn phòng Vương Anh ở.

Vương Vĩnh Thuận mới tìm được giấy tờ tùy thân từ trong phòng Vương Linh Linh, vừa ra cửa thì thấy Điền Hữu Phúc đi tới, nói chuyện cũng lắp bắp: "Đội trưởng, đội trưởng, cậu đây là… muốn làm gì?"

Điền Hữu Phúc đẩy Vương Vĩnh Thuận ra, đứng ở cửa phòng Vương Anh. Vừa đẩy cửa ra, Điền Hữu Phúc lập tức trầm mặc như ngọn núi lửa đang chực chờ bùng phát.

Đồ đạc trong phòng không chỉ thiếu cái này mất cái kia, góc tường còn chất đống gạch gỗ là như thế nào? Còn có giường của Vương Anh, đệm trên đó đã rách nát đến không dám nhìn thẳng.

Vương Vĩnh Thuận hận không thể tự đánh mình một trận, sao ông ta lại quên mất chuyện này?

“Đội, đội trưởng… là tôi không để ý....” Lời này Vương Vĩnh Thuận cũng tự mình không tin nổi, chuyện lúc trước ăn chặn trợ cấp của Vương Anh còn có thể nói mình không biết, nhưng Vương Anh ở phòng này, ông ta cũng không thể nói mình không biết được.

Quả nhiên, lúc này Điền Hữu Phúc hoàn toàn không muốn nghe lời giải thích của ông ta. Anh ấy quay đầu đi đẩy cửa mấy căn phòng khác. Vừa nhìn, Điền Hữu Phúc thiếu chút nữa hộc máu.

Trong căn phòng mà Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên ở, bàn ghế đều còn tốt, trên bàn còn đặt lọ tráng men đại đội phát cho Vương Anh. Phòng của Vương Linh Linh thì có một chiếc gương thủy tinh rất lớn, nhìn sơ qua đã biết tốn không ít tiền, còn có một bàn trang điểm, tuy trông hơi cũ kỹ, nhưng ông thợ mộc đến xem náo nhiệt liếc mắt một cái đã nhận ra đó là đồ nội thất mà Vương Vĩnh Phúc đã đặt làm cho vợ mình lúc còn sống. Còn có phòng của Vương Diệu Tông, bên trong quả thật không khác gì phòng của người trong huyện thành, ga giường mới tinh, trong chăn đều là bông mới. Lần này, đừng nói là Điền Hữu Phúc, ánh mắt của những người xung quanh nhìn Vương Vĩnh Thuận cũng đã thay đổi.