Chương 28

Chẳng trách Vương Anh lúc trước không hề nghi ngờ ông ta, ông bác này suốt ngày núp sau phụ nữ, nếu là chuyện tốt thì ông ta sẽ đứng ra nhận, ngược lại sẽ đẩy hết cho Lý Xuân Quyên. Đây chính là kiểu người mà Vương Anh ghét nhất. Những người xung quanh đều không biết rõ nhưng Điền Hữu Phúc chắc chắn là không biết.

Anh ấy nhìn chằm chằm Vương Vĩnh Thuận, không cần đợi Vĩnh Thuận nói tiếp thì anh ấy đã đưa ra vấn đề của mình: “Chuyện tiền bạc và điểm công một lúc sau hãy nói, xem cần phải trả lại cho Vương Anh bao nhiêu, ông đi về hỏi lại vợ mình đi.”

Nhìn vào phong thái làm việc trôi chảy của Lý Xuân Quyên, nhất định bà ta sẽ lại đánh gục Vương Anh bằng cách trước đây. Điền Hữu Phúc chỉ muốn xem hai vợ chồng này có định vượt qua giới hạn cuối cùng hay không.

Nói đến chuyện này, Vương Vĩnh Thuận cũng không biết nên nói như thế nào, tiền và điểm công ông ta có thể đánh lừa bản thân một hai lần, nhưng việc đánh người thì là chắc chắn là thật không thể thay đổi.

“Tam Nha, dì của cháu hồ đồ rồi … Tất cả đều là lỗi của bác, bình thường dì ấy còn bận rộn công việc nên mới lơ là đi những chuyện này.”

Ông ta còn có thể làm được gì khác ngoài việc thừa nhận chuyện này? Những vết thương ở trên người Vương Anh chính là bằng chứng chắc chắn nhất. Lý Xuân Quyên chắc chắn không thoát tội.

Vương Vĩnh Thuận đã thừa nhận chuyện này một cách thẳng thắn và nhanh chóng.

Nếu Vương Anh còn cố bám riết không buông thì rõ ràng là rất quá đáng. Đúng là mọi người đều rất đồng cảm với cô nhưng nếu Vương Anh làm lớn chuyện quá mức thì bọn họ sẽ nghĩ cô là người xấu tính.

Vương Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt không tồn tại, nói: “Bác ơi, cháu không trách bác…nhưng bác có thể trả lại giấy chứng nhận con liệt sĩ cho cháu được không?”



...

Có Điền Hữu Phúc nhìn chằm chằm, Vương Vĩnh Thuận vội vàng đồng ý: "Được rồi, để tôi đi lấy. Tam Nha, bác có lỗi với cháu, sau này bác nhất định sẽ bồi thường cho cháu, cháu đừng giận bác.” Vương Vĩnh Thuận vội vã xông vào phòng lấy giấy tờ tùy thân, có người cảm thấy có gì đó không đúng. “Sao hai vợ chồng Vĩnh Thuận lại vào phòng của vợ chồng Vĩnh Phúc trước đây ở?”

Nhà họ Vương sống tách biệt với mọi người, Lý Xuân Quyên lại là một người phiền phức, mặc dù những người này biết nhà họ Vương đã chia nhà nhưng cũng không đến xem, nhưng Vương Vĩnh Thuận thân là anh trai, lại ở phòng của em trai và em dâu đã qua đời của mình…

Sắc mặt Điền Hữu Phúc càng ngày càng khó coi.

Càng đáng chết chính là, Vương Vĩnh Thuận về phòng tìm một hồi cũng không tìm được giấy tờ, gấp gáp đến đầu đầy mồ hôi.

Vương Anh "tri kỷ" nhắc nhở: "Bác, có phải bác gái để ở trong phòng Diệu Tông không?"

Đúng đúng đúng, Vương Vĩnh Thuận vỗ trán một cái, vợ ông ta có thứ gì cũng thích để dành cho con trai, nói không chừng đã giấu trong phòng con trai. Vương Vĩnh Thuận lại xoay người đi vào một phòng khác.

“Hình như phòng của Diệu Tông là phòng mà trước đây Vương Anh ở.” Tâm tình của những người xung quanh lập tức trở nên vi diệu. Vương Vĩnh Thuận lại tìm một vòng trong phòng con trai, vẫn không tìm thấy. Lúc đi ra lòng đã nóng như lửa đốt.

Vương Anh: "Bác, nếu không bác đi hỏi bác gái đi.” Lúc này hai con mắt của Lý Xuân Quyên đã bốc cháy, nhưng tất cả mọi người đều giống như đã quên mất bà ta, không ai đề nghị lấy miếng giẻ lau trên miệng bà ta xuống.