Chương 23

Dám đập vỡ chậu sứ tráng men cùng bể chứa nước của nhà tôi! Tại sao tôi còn chưa chết! Sao không chết sớm đi!”

Lý Xuân Quyên đang nằm im nên chưa nhìn thấy Điền Hữu Phúc trong đám đông. Vì vậy bà ta vẫn nghĩ rằng đó là những người hàng xóm đã nghe thấy tiếng nói và đến xem náo nhiệt. Bà ta khóc lóc tuyệt vọng, nói đi nói lại rằng Vương Anh đã đập phá đồ đạc trong nhà và muốn bà ta phải chết. Điền Đại Trụ đưa Vương Anh đến đứng bên cạnh Điền Hữu Phúc, mặc kệ Lý Xuân Quyên ở phía sau gào khóc mà kể lại cảnh tượng mà cậu vừa thấy. “Đội trưởng, vừa rồi tôi thực sự có chút xúc động, nhưng anh không biết, nếu tôi không đá bà ta ra thì cái kìm đã cắm vào đầu của Vương Anh rồi!” Điền Đại Trụ không cho rằng mình đã sai, thân hình của Lý Xuân Quyên cao lớn vạm vỡ, nhưng Vương Anh mỏng manh chỉ cần gió thổi cũng bay, ai có thể tin rằng Vương Anh đã đập phá đồ đạc trong nhà? Theo quan điểm của Điền Đại Trụ, đó là bởi vì Lý Xuân Quyên không thích Vương Anh, và sau khi làm hỏng thứ gì đó, bà ta mới trút giận lên cô.

Điền Hữu Phúc cũng có suy nghĩ giống như những người khác, bất kể là vật gì, người đập phá không phải là Vương Anh, cô là một cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, bị đánh còn không chống cự lại nổi, thì cô còn có thể làm được gì nữa? Hơn nữa, Điền Đại Trụ không phải là người duy nhất nghe thấy những lời nói vừa rồi của Lý Xuân Quyên rằng bà ta sẽ gϊếŧ người.

Điền Hữu Phúc là đội trưởng trong nhiều năm, đương nhiên anh ấy sẽ có cách xử lý mọi việc của riêng mình. Đầu tiên, anh ấy nhờ người đi gọi chồng của Lý Xuân Quyên là Vương Vĩnh Thuận trở về, Lý Xuân Quyên đầu óc không minh mẫn đã không phải chuyện ngày một ngày hai, bà ta vẫn ở đó gào thét mà không biết rằng không ai thèm để ý. Ngay cả khi Điền Hữu Phúc muốn trừng trị bà ta, thì cũng phải làm điều đó trước mặt người chồng, để không bị nói rằng anh ấy bắt nạt người phụ nữ ngớ ngẩn.

Còn cả Vương Vĩnh Thuận, đã già như vậy mà vẫn chưa biết suy nghĩ sao?

Vương Anh là cô nhi nên Điền Hữu Phúc cũng biết cô gái mồ côi cha mẹ thì cuộc sống sẽ rất khó khăn, nhưng điều anh ấy nghĩ là trong lòng hai người đều có chút tử tế, không dám làm khó dễ Vương Anh. Ai có thể ngờ rằng nếu hai người này có lòng dạ xấu xa như thế, thật sự là mặt mũi cùng liêm sỉ đều hướng mà ném xuống nước.



Đối xử thô bạo với con liệt sĩ mà không bị phạt là do Vương Anh mềm lòng, nếu cô có tính tình cương liệt sẽ đem sự việc này báo với xã. Lúc đó, không chỉ vợ chồng nhà họ Vương mà anh ấy cũng phải hùa theo!

Mặc dù vậy, khuôn mặt của Điền Hữu Phúc trầm xuống.

Chức đội trưởng này anh ấy không xứng!

Anh ấy chỉ nghĩ rằng trong hai năm qua, bản thân sẽ mang lại cho vợ chồng nhà họ Vương một số lợi ích, để họ có thể chăm sóc tốt cho Vương Anh vì lợi ích của đại đội. Dù sao thì Vương Anh cũng đã lớn, nhà họ Vương lại ở xa. Giao phó cho người khác cũng không có ý nghĩa gì, đại đội bên trên nhà họ Vương là nhà ngoại mà Vương Anh cũng không có họ hàng bên mẹ, vậy nên cũng chỉ có vợ chồng Vương Vĩnh Thuận có thể lo liệu.

Năm nay anh ấy thậm chí còn chọn một con heo con cho nhà họ Vương.