Chương 22

Lúc này, trong lòng Lý Xuân Quyên chỉ muốn gϊếŧ Vương Anh, bà ta đã đập nát cái que đảo thức ăn cho lợn trên người Vương Anh! Cái kẹp cũng hướng về cái đầu của Vương Anh mà gõ.

Vương Anh vừa khóc, vừa lùi lại rồi hét lên:

“Bác ơi! Cháu không dám!”

Trong lòng cô âm thầm thở dài, thật tốt, cô đột nhiên kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, bà ta liền đánh đập cô tàn nhẫn như vậy. Nếu cô không kịp thời né tránh thì chắc chiếc kìm đã đập vào mặt cô rồi!

Tuy nhiên, tình trạng khó khăn này không kéo dài lâu, khi Vương Anh sắp thu mình lại bên trong góc nhà, đã có người lao tới chắn trước mặt. Cậu đá cho Lý Xuân Quyên ngã ngửa ra sau, kêu một tiếng “uỵch” rồi vội quay ra đỡ cô. Vương Anh thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù chiếc kìm của Lý Xuân Quyên đã chọc vào cô một cái, nhưng may mắn là vừa rồi Lý Xuân Quyên tức giận đến mất trí, bà ta cứ quơ quơ đánh bừa nên cô đã khéo léo trốn được. Ngoài một vết bầm nhỏ do bị chiếc kìm dính thức ăn lợn chọc vào thì cơ thể của cô không còn dấu vết của trận ẩu đoảng vừa rồi.

Người đàn ông này đã đá Lý Xuân Quyên một cái rồi lao đến giúp Vương Anh. Vương Anh khóc lóc thảm thiết, cô còn chưa rơi nước mắt đã khiến người ta không đành lòng chịu nổi.

Lý Xuân Quyên cảm thấy vô cùng oan ức, bà ta ngã xuống rồi ăn vạ không chịu đứng dậy, bật khóc nức nở. Nước mắt rơi xuống trộn lẫn với đất rồi dính trên mặt bà ta đầy những vết đen. Giọng nói còn đặc biệt lớn:

“Vương Anh, mày chính là sao chổi, tiểu tiện nhân…”

Một loạt những lời lăng mạ gần như làm cạn kiệt vốn từ vựng cả đời của Lý Xuân Quyên.

Đội trưởng Điền Hữu Phúc lao tới trước sau, mặt tối sầm lại không thể đen hơn nữa, theo sau lưng anh ấy là hàng xóm hai bên nhà họ Vương, còn có những người đến xem náo nhiệt.

Cũng đúng lúc công việc đồng áng không còn bận bịu, gió thu thổi lành lạnh, người xem trò vui không ít.



Trong lúc Vương Anh đang cảm ơn mọi người vì đã giúp cô thì Lý Xuân Quyên đang chửi thầm trong lòng.

Người đá bà ta là một người dân trong làng tên Điền Đại Trụ. Vừa rồi cậu là người đến sớm nhất, nhìn thấy Vương Anh bị đánh, cậu đã tức giận đá cho Lý Xuân Quyên một cái.

Cậu vẫn còn chút lí trí nên không dám đá quá mạnh. Vào lúc này, Vương Anh đã được đỡ dậy, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hốt hoảng và sợ hãi, sự ghê tởm của Điền Đại Trụ đối với Lý Xuân Quyên càng tăng lên. Điền Đại Trụ bước vào sân của nhà họ Vương, theo sau là một đám người, nhìn thấy tình hình trong sân, bọn họ không khỏi xì xào bàn tán.

“Lý Xuân Quyên điên rồi sao, ngôi nhà lại bị đập phá thành như thế này.” "Tại sao lại chắc chắn là Lý Xuân Quyên đập? Chẳng phải Vương Anh cũng có thể đập sao?”

“Mắt của cậu bị mù hả, cũng không nhìn xem nha đầu Vương Anh bị đánh thành dạng gì rồi?”

“Đúng vậy! Vừa rồi ngươi đến muộn, nhưng ta đã nghe thấy Lý Xuân Quyên nói hôm nay sẽ đánh chết Vương Anh ở đây.”

“Chậc chậc, người đàn bà này thật độc ác.”

"Không phải là. . . Nhìn những đồ vật trong nhà, chắc bọn họ đã cắt xén của người ta không ít, sợ bị lộ liền muốn gϊếŧ người, không sợ cha mẹ của nó tìm đến bà ta sao?”

...

Lý Xuân Quyên nhìn thấy một nhóm người xông vào nhà bà ta, tưởng rằng tìm được chỗ dựa liền nằm xuống đất, khóc lớn hơn:

“Đến đây mà xem, tôi có lòng tốt cho nuôi nó ăn cho nó uống, vậy mà nó muốn trả thù chúng tôi!"