Chương 18

"Cái gì?!"

Chú hai Điền liên tục ngừng xe lừa lại, Vương Linh Linh đã nhìn thấy Vương Anh lanh lẹ xoay người xuống xe, thừa dịp xe lừa còn chưa dừng lại hẳn thì đã ôm Thạch Đầu ở trên tay.

Trẻ con bốn năm tuổi ở nhà đều là bảo bối, Thạch Đầu nhỏ được chăm bẵm tròn trịa, lúc Vương Anh ôm cậu bé còn hơi lảo đảo một chút.

Giong nói của Vương Linh Linh cũng hùng hồn: "Tam Nha! Em làm gì thế?"

Có một trung tâm y tế trong thị trấn, Thạch Đầu nhỏ bị viên kẹo chặn khí quản! Bảo chú hai Điền quay lại và đến trung tâm y tế không được sao?

Vương Linh Linh hận không thể tiến lên giành Thạch Đầu nhỏ lại, đây chính là con trai nhỏ nhà Đại đội trưởng đấy! Nếu như có mệnh hệ gì, cô nghĩ rằng cô sẽ được tha vì cô là con của một liệt sĩ à?

Trong đầu Vương Linh Linh có hàng trăm câu muốn nói, nhất là khi thấy Vương Anh dựng Thạch Đầu nhỏ dậy, hai tay đan vào nhau, liên tục đè xuống ngực cậu bé…

"Tam Nha! Em nhanh chóng đặt Thạch Đầu nhỏ xuống để chú hai Điền đưa lên thị trấn..."

Trong đầu Vương Anh nói, còn đưa lên thị trấn? Đứa nhỏ này mà không lấy viên kẹo ra, một hồi thì người cũng không còn mà đưa lên thị trấn.

Cũng không để ý tới Vương Linh Linh nữa, Vương Anh tự ý cứu. Chú hai Điền phải đổ mồ hôi trong tiết trời mùa xuân lạnh giá, Nhị Trụ cũng bị dọa sợ oa oa khóc lớn.

Vương Linh Linh nóng nảy, đi lên muốn gỡ tay Vương Anh ra.

Nếu như làm chết người, sau này Đại đội trưởng truy cứu tới thì làm thế nào! Đến lúc đó cô ta phải gả cho Triệu Quân, nhưng nếu đại đội phải cấp giấy chứng nhận, nếu đại đội trưởng gặp khó khăn, sau này làm sao cô ta có thể gả cho con trai nhà giàu nhất nữa chứ.



"Vương Anh, em làm càn gì thế, lỡ có chuyện gì... A!"

Vương Anh đặt Thạch Đầu nhỏ xuống và dỗ dành: "Được rồi được rồi, viên kẹo rơi ra rồi, nào há miệng ra, để chị nhìn xem cổ họng em có sao không?"

Thạch Đầu nhỏ bị nghẹn mắt ngấn lệ, mới vừa rồi không phát ra được âm thanh nào nên vào lúc này có thể lên tiếng, liền lập tức lao vào trong lòng Vương Anh, oa oa khóc lên: "Ư ư. . . Thật là sợ quá. . ."

Vương Anh bị Thạch Đầu lao vào thì suýt chút nữa không đứng vững, hình như là đứa bé bị dọa sợ, nên ôm cô không buông tay.

Chú hai Điền lau mồ hôi sạch sẽ rồi lại gần: "Vương Anh, vậy là. . . không sao rồi chứ?"

Vừa rồi Vương Anh mới căng thẳng một hồi nên trán cũng đổ chút mồ hôi, nghe được chú hai Điền hỏi thì lên tiếng đáp lại: “Chắc là không sao nữa rồi.”

Nhìn đứa trẻ nói chuyện nhanh nhẹn như vậy thì chắc là cổ họng cũng không có vấn đề lớn, trở về ăn mấy ngày cháo là ổn.

Nhị Trụ nhìn Thạch Đầu khỏi rồi nên lúc này mới ôm nước mắt lẳng lặng đến bên cạnh Vương Anh.

Mới vừa rồi hình ảnh Vương Anh cứu Thạch Đầu nhỏ quá anh dũng, khuôn mặt đẫm nước mắt của Nhị Trụ tràn đầy sự ngưỡng mộ, cậu bé cẩn thận nép mình bên cạnh Vương Anh, giống như một chú chim cút nhỏ.

Tiểu Mã thật là đáng sợ, cậu bé không thèm ngồi xe tiểu Mã kéo nữa.

Vương Anh dở khóc dở cười, lại dỗ dành thêm đôi câu, mới dỗ được hai đứa nhỏ ở trong lòng cô.

Chú hai Điền cũng tỉnh hồn lại, hướng về phía Vương Anh cảm ơn vạn lần. May là hôm nay có Vương Anh đi cùng, nếu hôm nay Vương Anh không cứu được Thạch Đầu nhỏ, chẳng phải ông ấy sẽ trơ mắt nhìn trẻ con ở trước mắt mình. . .