Chương 17

Tiếp theo chỉ cần tích góp thêm mấy cơ hội kêu hai người gặp mặt mấy lần nữa, không cần biết hai người bọn họ có ý đó hay không, chuyện này cô ta cũng có thể cho bọn họ thành thật!

"Được rồi, trở về ăn đi."

Vương Anh không kịp chờ đợi vọt trở về chỗ ngồi, sáu cái bánh bao, lần này cô muốn ăn chậm một chút để thưởng thức cẩn thận. Vương Linh Linh ngồi ở bên cạnh, trong tay ôm nước nóng uống một cách vô vị, khoản tiền trong tay cô ta đã xài hết sạch sẽ, bản thân cũng chỉ ăn một cái bánh bao thịt.

... Con bé Vương Anh chết tiệt, sao có thể ăn giỏi như vậy chứ!

Vương Anh ăn xong rồi, sờ bụng một cái, lại nghiêng đầu: "Chị..."

Vương Linh Linh: "Không có! Không có tiền! Tam Nha, chờ lần sau đi."

Vương Anh oán niệm nhìn Vương Linh Linh một cái, cái gì chứ, còn tưởng rằng cô ta nói mang đủ tiền là có thể tùy tiện ăn, kết quả là chỉ được ăn có chín cái.

"Vậy chị, mấy ngày tới chúng ta còn tới ăn không. Em ngửi được trong tiệm có bán mỳ thịt băm, lần sau chị mời em ăn mỳ thịt băm có được hay không?"

Vương Linh Linh vốn là định oán giận trở về "Mày mà xứng ăn mỳ thịt băm sao", quay lại cô ta suy nghĩ một chút, như vậy thì lần sau sẽ không có cơ hội dẫn Vương Anh đi nữa thì sao? Lần sau cô ta dứt khoát để lại một mình Vương Anh ngồi ăn ở đây, cô ta không ở đây thì tiết kiệm được kha khá. Con nhóc vô dụng kia sẽ không đòi hỏi được nữa.

"Được!"

Lúc hai người quay về may mắn gặp được xe lừa của đại đội.

Người đánh xe là chú hai Điền của đại đội, ông ấy đi lại hơi khó khăn nên ra đồng làm việc cũng không được thuận lợi, vậy nên đại đội liền phân xe lừa cho ông ấy quản lý. Hôm nay cũng là đúng dịp, ông ấy tới du mục làm móng cho con lừa. Vương Anh men theo trong trí nhớ vừa gọi vừa hô, đối phương liền nhiệt tình để cho hai người bọn họ ngồi cùng xe.

Dù sao hai cô gái cũng không nặng, trên xe trừ cháu trai của chú hai Điền chính là con trai nhỏ của nhà đội trưởng.



Hai đứa nhỏ đều là bốn năm tuổi, đi theo xem con lừa sửa móng, hai đứa còn đi với nhau tới hợp tác xã mua hai viên kẹo, ngậm trong miệng vui không biết đông nam tây bắc.

Vương Anh vừa hay không muốn đi, đường từ trấn trở về nói gần cũng không gần, đi phải mất hơn nửa giờ, chắc là đi xe lừa sẽ tiện hơn ư?

Vương Linh Linh thì chê bai che mũi, mùi của con lừa hơi nặng, cô ta chỉ mong lập tức ngồi lên phía sau xe.

Cháu trai của chú hai Điền tên là Nhị Trụ, bình thường thích nhất con lừa này, nhìn thấy Vương Linh Linh chê, liền nhoài người đến bên tai con trai nhỏ đội trưởng nói nhỏ.

"Cô ấy chê tiểu Mã."

"Cô ấy xấu xa."

Vương Anh không nhịn được cười lên, Thạch Đầu mới vừa muốn nói điều gì, kết quả là xe lừa lắc lư, Nhị Trụ liền bật cười ha ha.

"Ha ha ha, cậu nhìn cậu xem, bị tiểu Mã cắn đứt lưỡi rồi sao?"

Thạch Đầu che miệng không nói ra được lời, chú hai Điền trước mặt cũng cười theo: "Cẩn thận một chút, đoạn đường này rất xóc đấy."

Thạch Đầu vẫn che miệng, từ từ, lại đặt tay ở trên ngực, trong cổ họng có một âm thanh lớn.

Vương Anh vỗ vai chú hai Điền một cái và hô ngừng xe.

Vương Linh Linh không nhịn được nữa: "Tam Nha, em lại bày trò gì thế?"

Trong giọng nói của Vương Anh lộ ra vẻ nghiêm túc: "Nhanh lên, viên kẹo lọt vào khí quản của đứa trẻ rồi, không xử lý nhanh thì một lúc nữa sẽ không thở được."