Chương 14

Lúc Vương Linh Linh ăn miếng thứ hai thì Vương Anh đã ăn ngay ngắn hết một cái.

Vương Linh Linh ăn được một nửa, Vương Anh đã. . .

Vương Anh chưa thỏa mãn, "điềm đạm đáng yêu " nhìn về phía chị họ: "Chị, em chưa ăn no."

Bánh bao thịt heo cũng giống như người thời đại này, ngoại trừ nhân thịt ra, ngay cả hành gừng cũng không nếm ra được. Vương Anh cho rằng đầu bếp của tiệm này nhất định phải là một đầu bếp kiên trì nấu nướng, có thể thấy được từ việc anh ấy dùng hành lá và nước gừng thay cho hành lá và gừng băm nhỏ, anh ấy rất coi trọng con người!

Mùi lúa mì tự nhiên, cùng với mùi thịt băm, mùi thịt lợn xộc thẳng vào dạ dày, Vương Anh cảm thấy mình có thể ăn thêm hai mươi cái nữa.

Vương Linh Linh cắn răng, bây giờ Từ Sương còn chưa trở về, vào lúc này nhất định không thể để cho Vương Anh không hài lòng được.

". . . Em ăn tiếp đi, chị mua thêm."

Vương Linh Linh đứng dậy, Vương Anh lại giương mắt nhìn về phía chiếc bát sứ.

Vương Linh Linh nhìn theo ánh mắt của Vương Anh, đối phương hiển nhiên là đang nhìn chằm chằm chiếc bánh bao còn lại ở trong bát của cô kia.

"... Cho em cho em!"

Vương Linh Linh nổi đóa, trong lòng mắng chửi Vương Anh mấy chục lần, nhân tiện cũng oán trách Lý Xuân Quyên. Sao lại có thể để cho Tam Nha mất mặt như vậy! Giống như là bảy tám năm không được ăn thịt vậy!

Nếu Vương Anh biết Vương Linh Linh nghĩ như vậy, nhất định sẽ liều mạng gật đầu, đúng là bảy tám năm rồi cô không được ăn thịt...



Bánh bao thịt trắng nõn, Vương Anh không hề cảm thấy chán ngấy, cô ăn nhanh chóng nhưng lại không lôi thôi chút nào. Hai tay bê bánh bao, đôi mắt to nheo lại, quần áo chắp vá mặc trên người có một đường rách trên vai, giống như một con mèo trắng đi lạc dưới ánh mặt trời, đang thỏa mãn lại có vẻ hơi đáng thương.

Hai tay Từ Sương xách thức ăn, lúc tiến vào thấy hình ảnh như vậy trước mắt.

Vương Anh ăn xong cái bánh bao thịt thứ ba thì ánh mắt liếc về phía một người đứng ở cửa. Ở nơi không đầy đủ dinh dưỡng như thời đại này thì dường như người đàn ông này vượt trội nhất với chiều cao. Trong lòng Vương Anh âm thầm tính toán một chút, dù sao cũng phải hơn một mét tám lăm.

Lại nhìn kỹ hơn chút nữa, tướng mạo của đối phương càng khiến cho người khác kinh ngạc. Sống mũi cao vυ"t, mặt mũi sắc nét, tóc quá ngắn, nhưng càng làm ngũ quan lông mày thêm nổi bật, trong khí chất có sự sắc bén.

Nói chung là đẹp trai rất nổi, nhưng lại trông lạc lõng với hai bao thức ăn trên tay.

Trong lúc đợi bánh bao thịt thì ngắm anh đẹp trai một lúc cũng được coi là nghỉ ngơi giữa giờ. Trong lòng Vương Anh âm thầm đáng tiếc, ở đẳng cấp nhan sắc này, ở làng giải trí kiếp sau, có thể coi là trình độ ông trời thưởng cơm cho ăn, là kiểu người có thể dựa vào mặt mà ăn cả đời.

Chậc chậc, đáng tiếc.

Trong tay Vương Linh Linh bưng hai bát sứ, lại tốn thêm sáu đồng và sáu tấm phiếu lương thực, xót ví vô cùng. Vừa quay lại đã nhìn thấy Từ Sương.

Thiếu chút nữa Vương Linh Linh làm rơi bát sứ trong tay.

Từ Sương rất bảnh bao, không phải là cô ta không biết. Năm đó, lúc đang là thiếu nữ xuân xanh, các cô gái của các đại đội xung quanh ai mà chẳng ngưỡng mộ cô ta chứ. Gả cho một người đầu bếp, mấu chốt là đầu bếp còn đẹp trai như vậy.

Tướng mạo của Vương Linh Linh cũng chỉ là thanh tú bình thường thôi, nhà cũng không có gì đặc biệt, với được cuộc hôn nhân này thật là khiến người ta ghen tỵ.