Chương 37: Người Khu Nhà Ồn Ào (1)

"Cha, con về trước, con xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều còn phải đi làm, con về trước đây.” Trương Trình Xuyên nói xong thì vẫy vẫy tay với cha vợ nhà mình, đạp xe đạp rời đi.

Trần Minh Anh nhìn giỏ đựng trái cây, bột mì và trứng gà trên mặt đất, không nhịn được thở dài.

Gia cảnh con rể nhà mình tuy rằng không tệ, nhưng đó cũng chỉ là so với những gia đình khác trong thôn, cũng không phải là gia đình giàu có gì.

Nhưng mà Trần Minh Anh cũng không nói gì, chỉ là sau khi xin phép lãnh đạo cầm đồ con gái con rể đưa về nhà, trái cây để trong xưởng làm sao có thể giữ lại?

Lúc Trương Trình Xuyên rời khỏi thị trấn lấy ra mười cân bột mì từ nông trường, anh đã thương lượng với vợ mình lấy bột mì ra xem như mình mua về, có mười cân bột mì bên ngoài thì bọn họ ăn mì gì cũng tiện chút.

Sau khi Trần Minh Anh xin nghỉ xong thì cầm theo đồ con rể đưa tới về nhà, hơn hai mươi cân hương quả, mười cân bột mì cùng mười mấy quả trứng gà, Trần Minh Anh nhìn nhiều đồ như vậy thì ấn tượng với con rể này cũng tốt hơn rất nhiều.

Thật ra ngay từ đầu Trần Minh Anh không quá nguyện ý gả con gái cho Trương Trình Xuyên, nông thôn hay không nông thôn là thứ yếu, chủ yếu là thanh danh con rể tương lai này thật sự không tốt lắm.

Trần Minh Anh lo lắng người con rể này ở nông thôn cũng sẽ không cố gắng làm việc, thường xuyên hết ăn lại nằm không xuống đất, như vậy sau khi con gái gả cho anh thì dựa vào gì mà sống?

Con gái là dạng gì Trần Minh Anh cũng rất rõ ràng, thân thể kia của cô để cô xuống đồng làm việc, đây không phải là muốn mạng của cô sao? Cho nên ông chỉ hy vọng con rể có thể có khả năng, có thể nuôi được con gái.



Nhưng mà hôn sự này là do con trai thứ hai đề cử, anh cả con rể tương lai cực lực tác hợp, hơn nữa người Trương gia thoạt nhìn rất không tệ, nhân phẩm gì đó ông ấy cũng tin tưởng, cho nên chỉ có thể đồng ý hôn sự này.

Trần Minh Anh cũng rất rõ ràng trong huyện cũng có không ít thanh niên cùng tuổi coi trọng con gái của ông, không chỉ là vì con gái của ông lớn lên xinh đẹp, còn vì cả nhà Trần gia ngoại trừ con gái thân thể không tốt và cháu trai tuổi còn nhỏ ra thì đều có công việc, đều cầm bát sắt.

Trần Minh Anh thấy rõ, hơn nữa tất cả mọi người đều là người sống cùng một thị trấn nhiều năm như vậy, thanh niên nhà ai dạng gì ai mà không biết?

Những thanh niên có bản lĩnh có năng lực nhân phẩm tốt kia cho dù coi trọng con gái của ông, người trong nhà cũng sẽ không đồng ý. Các trưởng bối đều không thích con gái của ông thân thể không tốt, vì an toàn không muốn cưới một người vợ gì cũng không thể làm còn có thể không thể sinh con.

Thân thể con gái không tốt, bác sĩ bệnh viện cũng nói muốn có con thì phải cẩn thận, không cẩn thận có thể một thi hai mạng, dù sao trái tim con gái ông không tốt, mang thai đối với thân thể có gánh nặng quá lớn.

Trần Minh Anh và người nhà đều cưng chiều con gái, nhưng không có nghĩa là bọn họ không rõ những người này nghĩ gì, bọn họ sẽ không mù quáng cho rằng Trần Hạ Nguyệt gì cũng tốt, bất luận kẻ nào cũng không xứng.

Con rể này Trần Minh Anh từ khi nhận thức đã không quá cam nguyện, nhưng hiện tại nhìn anh rất biết làm người, bất mãn của Trần Minh đối với anh cũng giảm bớt di chút.

"Lúc này ông chưa tới giờ tan tầm phải không? Là con rể ông tìm ông? Làm sao? Con rể ông không về cùng ông à?" Thím hàng xóm bên cạnh Trần gia, chính là người vừa rồi Trương Trình Xuyên nói chuyện với anh, thấy Trần Minh Anh trở về, rất tò mò hỏi.

"Con rể tôi về rồi, buổi chiều nó còn phải đi làm." Trần Minh Anh lắc đầu nói, mặc dù nói trong thanh danh con rể thường xuyên xuất hiện chữ "lười", nhưng anh cũng không phải gì cũng không làm, kiếm tiền cũng cần anh làm mà.