Chương 31: Hái Hương Quả (1)

"Ngày mai lúc về con và A Xuyên đi xem có bán đường không, đến lúc đó mua chút về làm mứt hoa quả.” Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói.

Dù sao hương quả cũng giống như lê, ở niên đại không có tủ lạnh này hẳn là sẽ không dễ bảo quản lắm, vẫn là nấu thành mứt hoa quả thì tốt hơn.

Khi Trương gia bận rộn chia trái cây, làm cơm tối, những người khác trong thôn lại cùng mấy người đại đội trưởng lên núi, đi tới vách núi Ba Tiêu hái trái cây.

Người trẻ tuổi khỏe mạnh trong thôn đều lên núi, trời sắp tối nên không cho phụ nữ và trẻ con đi lên, một đám đàn ông cõng từng giỏ trúc không kém bao nhiêu với giỏ của Trương Trình Xuyên vừa rồi cùng lên núi.

"A Xuyên nói những trái cây này còn rất nhiều, không biết còn bao nhiêu."

"A Xuyên nói lớn như hai mẫu đất vậy, cũng không biết có thể kết được bao nhiêu trái cây."

"A Xuyên nói còn mấy ngàn cân nữa."

"Nhiều trái cây như vậy sao?"

"Trái cây ăn rất ngon, lần này A Xuyên thật đúng là làm một chuyện tốt."

Dọc theo đường đi những người đàn ông này cũng đang thảo luận trái cây, đương nhiên nói nói sẽ nói đến trên người Trương Trình Xuyên, đại đa số người đàn ông không khác tuổi Trương Trình Xuyên lắm đều rất hâm mộ anh.

Trương Trình Xuyên cũng không chỉ là có thể cưới được vợ xinh đẹp trong thành làm cho người ta hâm mộ, cũng chỉ nói việc anh trai chị gái chăm sóc anh thôi, cũng đã làm cho rất nhiều người trong thôn hâm mộ.

Nhưng Trương Trình Xuyên cho dù thanh danh không tốt lắm, không phải là người cần cù gì, nhưng mà nhân duyên lại không tệ lắm. Thanh danh anh không tốt như gì mà hết ăn lại nằm, thích lười biếng, đương nhiên trong số thanh danh xấu thì nhiều nhất chính là anh phải dựa vào anh chị nuôi.

Nhưng tính cách của Trương Trình Xuyên lại vô cùng tốt, thanh niên trong thôn không kém nhiều tuổi với anh rất thích chơi với anh.



Dọc theo đường đi mọi người cười cười nói nói, rất nhanh đã đến vách núi Ba Tiêu bên kia, sau đó đám người này khi nhìn thấy hương quả đều trừng to hai mắt.

"Ông trời của tôi ơi, trái cây này cũng nhiều quá rồi?" Một người trẻ tuổi trong đó chừng hai mươi tuổi vào lúc nhìn thấy đầ cành đầy quả hương quả bị khϊếp sợ.

Một người trẻ tuổi khác mười mấy tuổi cũng theo đó kinh ngạc nói, cậu ấy chạy đến dưới dây leo hương quả hái một quả chín lau lau sau đó cắn một miếng, nhất thời bị này hương vị ngọt ngào này lần vào tim.

"Quả này ăn quá ngon.” Thanh niên mười mấy tuổi vẻ mặt hạnh phúc nói.

Những người khác cũng đều lại đây một người hái một quả bắt đầu ăn, bọn họ vừa ăn vừa nhìn hương quả đầy cành, rất kích động.

"Đội trưởng, những trái cây này chúng ta tự mình hái về ăn hay là cầm đi bán? Nhiều trái cây như vậy, chúng ta cũng ăn không hết?"

"Đội trưởng, nếu bán thì có thể bán tới nhà máy thực phẩm trong huyện không? Trái cây này ăn ngon quá."

"Đội trưởng......"

Một đám người đều rất kích động, bởi vì hương quả sản lượng rất cao, những người này còn phát hiện hương quả không phải cùng chín hết, mà ngoài trái cây chín còn có chút trái xanh biếc còn chưa chín, thậm chí còn có chút trái cây vừa mới mọc ra.

Đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy còn có một ít đóa hoa trong trắng lộ vàng trên những dây leo này, lúc này còn nở hoa, đã nói rõ kỳ ra quả và chín không quá nhanh.

“Trước hái về đã.” Đội trưởng nhìn nhiều trái cây như vậy cũng rất hài lòng, lúc này tất cả mọi người đều nghèo, hiện tại có loại trái cây này tăng thu nhập, trong thôn bọn họ hẳn cũng có thể kiếm một khoản tiền.

Có đội trưởng lên tiếng, tất cả mọi người vừa gặm hương quả vừa gọn gàng hái trái cây, bọn họ đã tự động tìm tòi ra quả nào có thể ăn 1uar nào còn chưa chín, cho nên mọi người hái rất nhanh.