Trần Hạ Nguyệt đáng xấu hổ mà thấy động tâm, vui vẻ đứng lên đặt băng ghế nhỏ xuống dưới mái hiên, định cùng Trương Trình Xuyên lên núi.
Trần Hạ Nguyệt cầm mười chiếc bánh mì đưa cho Trương Trình Xuyên bảo anh đặt vào trong phòng Trương Đức Bình, sau đó hai vợ chồng chuẩn bị ra ngoài.
Lưng Trương Trình Xuyên đeo một chiếc giỏ trúc thật to, lưng Trần Hạ Nguyệt đeo một chiếc sọt nhỏ, hai vợ chồng đều đội mũ rơm cùng ra cửa.
Trên đường đi gặp người trong thôn, tuy rằng mọi người đều xuống đồng làm việc, nhưng cũng có mấy người giống như Trương Trình Xuyên không muốn xuống đồng, cho nên bọn họ có nhìn thấy Trương Trình Xuyên dẫn theo vợ ra ngoài.
"A Xuyên, cậu dẫn theo vợ cậu đi đâu thế?" Người đàn ông hơn ba mươi tuổi cách đó không xa khi nhìn thấy Trương Trình Xuyên còn rất tò mò hỏi.
“Đi dạo trên núi.” Trương Trình Xuyên nói.
Trên núi bọn họ có không ít nấm, đương nhiên rau dại gì cũng có, hơn nữa bây giờ là mùa thu, quả dại trên núi hẳn cũng sẽ có một ít.
Mặc dù nói ở phía nam, nhất là khu Điền Quế mùa hoa quả bội thu đều là mùa hè, nhưng mùa thu cũng có không ít quả dại có thể ăn được.
“Vợ cậu là người thành phố, dẫn cô ấy lên núi có được không?" Người nói chuyện với Trương Trình Xuyên là một kẻ vô lại, chính là loại người làm gì cũng không được chỉ thích lười biếng chiếm lời, đúng, Trương Trình Xuyên trong mắt người khác cũng là loại hình tượng này.
Mà thanh danh của vị này so với Trương Trình Xuyên càng vang dội hơn chút, vì đối phương còn đánh bạc, còn sẽ đùa giỡn cô gái lớn cô vợ trẻ gì đó, thanh danh so với Trương Trình Xuyên còn xấu hơn nhiều.
Hiện tại lúc gã ta nói chuyện với Trương Trình Xuyên, ánh mắt lại còn không an phận đánh giá Trần Hạ Nguyệt một phen, chuyện này làm cho Trần Hạ Nguyệt vô cùng không thoải mái.
Cô thừa nhận cô bây giờ lớn lên xinh đẹp, nguyên thân cũng là vì từ nhỏ xinh đẹp cho nên được cha mẹ anh trai tương đối dung túng, người lớn lên xinh đẹp đều sẽ làm cho người ta khoan dung hơn chút.
Trần Hạ Nguyệt kiếp trước chỉ có thể xem như thanh tú, xinh đẹp thì cũng là xinh đẹp nhưng không tính là đại mỹ nữ gì, trang điểm cũng không thể thần kỳ biến cô thành tuyệt thế mỹ nhân thanh tú được.
Mà đời này cô có bộ dạng rất đẹp mắt, tựa như kiếp trước của cô bỏ thêm mười loại filter mỹ nhan vậy. Tuy rằng bộ dạng kiếp trước kiếp này có hơi tương tự, nhưng Trần Hạ Nguyệt lại cảm thấy đời này cô càng thêm đẹp mắt, cực kì đẹp mắt.
Mà ánh mắt tên lưu manh kia nhìn qua khiến Trần Hạ Nguyệt vô cùng không thoải mái, cau mày trốn sau lưng Trương Trình Xuyên.
Trương Trình Xuyên là người hiếm thấy ở phía nam, cao tới gần một mét chín, tuy rằng vì năm tháng không tốt cho nên có hơi gầy nhưng lại có thể che khuất Trần Hạ Nguyệt chặt chẽ.
“Trương lão tứ, nếu ánh mắt của anh còn càn rỡ như vậy, cẩn thận tôi móc ra cho anh chơi đấy.” Biểu tình vốn xem như hữu hảo của Trương Trình Xuyên trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, sau khi bảo vệ vợ mình thì lạnh lùng nhìn Trương lão tứ kia nói.
Đại đội Vân Hà có rất nhiều họ Trương, mà Trương lão tứ này và Trương Trình Xuyên lại không có quan hệ thân thích thân thiết gì, có lẽ tổ tiên là một chi, nhưng mà đến thế hệ Trương Trình Xuyên này đã không có quan hệ quá thân thiết.
Trương lão tứ thấy ánh mắt Trương Trình Xuyên không đúng thì cũng không quá mức càn rỡ, dù sao Trương Trình Xuyên cao hơn một mét tám gần một mét chín, mà Trương lão tứ không tới một mét bảy, đánh nhau khẳng định là Trương lão tứ chịu thiệt.
Trước kia Trương lão Tứ cũng không phải chưa từng đánh nhau với Trương Trình Xuyên, cho nên Trương Trình Xuyên tức giận thì Trương lão tứ cũng không dám càn rỡ nhìn chằm chằm vợ anh nữa.
“A Xuyên thật đúng là có phúc, lại có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy.” Trương lão tứ hâm mộ ghen tị nói.