Sau khi bọn họ biết được thân phận của Kỷ Minh Quân rồi sẽ bày ra bộ mặt như thế nào!
Nhưng đau buồn thì vẫn đau buồn, nỗi lo trong lòng Trương Tú Mai không vì thế mà giảm bớt.
Bởi vì, điều kiện của Kỷ Minh Quân quá tốt.
Là một người mẹ, khi đối tượng mà con gái tìm kiếm cần cái gì lại không có cái đấy, bà ấy không khỏi lo lắng sau này con gái mình sẽ phải chịu khổ. Nhưng điều kiện của đối phương lại quá tốt, bà ấy lại lo rằng người này có mục đích khác, không đáng tin tưởng.
Cũng bởi vậy mà trạng thái hôm nay của Trương Tú Mai không phải đi gặp đối tượng của con gái mà càng giống như đi lên chiến trường hơn, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Lâm Tĩnh thấy vậy dở khóc dở cười: "Mẹ, chúng ta đi ăn cơm mà, mẹ thả lỏng một chút."
"Mẹ đương nhiên là biết chúng ta đi ăn cơm, mà mẹ cũng rất thoải mái mà!" Trương Tú Mai không thừa nhận, hỏi ngược lại: "Con thấy mẹ đang rất hồi hộp sao?"
Lâm Tĩnh không căng thẳng đến mức đó, chỉ có một chút hồi hộp mà thôi.
Mặc dù đã xác định năm giờ ăn cơm, nhưng Kỷ Minh Quân đã đến sớm hơn nửa tiếng, lúc đó nhà hàng quốc doanh vẫn chưa mở cửa, ban đầu nhân viên nhà hàng khi mở cửa cũng không vui vẻ gì lắm, nhưng nghe anh nói không nay là lần đầu ra mắt gia đình người yêu, họ mới để anh lên lầu.
Mặc dù vị trí đã hẹn ở lầu hai, nhưng Kỷ Minh Quân không ngồi ở đó chờ mà xuống lầu một trước, cho nên Lâm Tĩnh và mẹ cô vừa bước vào cửa đã nhìn thấy anh, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại đứng ở đây?"
"Tôi xuống đây gọi món." Kỷ Minh Quân nói rồi quay sang nhìn Trương Tú Mai, mỉm cười nói: "Chào bác gái ạ, cháu tên là Kỷ Minh Quân, là người yêu của Tĩnh Tĩnh."
Mặc dù ngày thường Kỷ Minh Quân không hay cười nhưng khi anh cười lên lại rất cuốn hút, không nói Lâm Tĩnh, ngay cả Trương Tú Mai cũng sững người, hồi lâu mới phản ứng lại, nói: "Cháu là Kỷ Minh Quân à, Tĩnh Tĩnh hay nhắc đến cháu với bác lắm đấy."
Mặc dù nói như vậy nhưng mãi đến khi bước lên lầu Trương Tú Mai vẫn không dám tin, bà ấy mới hạ giọng hỏi con gái: "Đây là bạn trai con sao? Nhìn thế nào cũng không thấy giống một người đã hai tám tuổi!"
Lâm Tĩnh đáp: "Anh ấy...trẻ hơn tuổi ạ."
Trương Tú Mai nghĩ rằng đó chẳng phải là trẻ hơn tuổi gì, chỉ riêng xét về mặt mũi, thật ra người hai tư, hai năm tuổi không có khác gì lắm so với người hai bảy, hai tám tuổi. Chỉ là trong số những người mà Trương Tú Mai gặp, phần lớn đều là những người mười sáu, mười bảy tuổi đã vào nhà xưởng làm việc, làm cùng một việc hết từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác tinh thần phấn chấn trên người những người trẻ tuổi bọn họ cũng dần dần tiêu tan, chỉ còn lại những sự trầm mặc, thậm chí là đờ đẫn.
Nhưng Kỷ Minh Quân lại không như vậy.
Nghiêm túc mà nói, thật ra thoạt nhìn Kỷ Minh Quân rất trưởng thành, khí chất trầm ổn hơn so với những người cùng tuổi. Nhưng có thể là lý do nghề nghiệp, hai vai của anh rất thẳng, rất có tinh thần hơn so với những người khác, hơn nữa đôi mắt của anh rất sáng, điều này khiến anh có một khí chất mà những người cùng tuổi không bao giờ có.
Nhìn thấy anh, Trương Tú Mai đã hiểu tại sao con gái mình lại thích anh rồi.
Nhưng điều này cũng không đủ để khiến Trương Tú Mai thả lỏng tinh thần, là một người mẹ, bà ấy hy vọng cuộc hôn nhân của con gái mình đều xuất phát từ tình yêu, nhưng bà ấy lại không hy vọng rằng trong hôn nhân, con gái mình sẽ phải đầu tư nhiều hơn.
Nếu bà ấy có sức khỏe tốt, hoặc là chồng và con trai của bà ấy đều có thể dựa vào, bà ấy bằng lòng để con gái làm theo ý muốn của mình. Nhưng thực tế là chồng và con trai không thể dựa vào, mà sức khỏe của bà ấy mỗi ngày một tệ hơn.