Lúc trước, khi Lâm Vệ Đông kết hôn, Lâm Tĩnh vẫn còn ở đó, mà giờ đã sắp hai năm, lại nói rằng trong nhà quá chật hẹp? Nào có ai tin!
Hơn nữa, trước đây Trương Tú Mai vốn là người chịu khó, cần mẫn nhất trong khu tập thể này, nhà người khác nấu ăn còn thay luân phiên nhau làm, cho dù không thay luân phiên thì thi thoảng cũng làm biếng, nấu ít đi một chút.
Còn ở nhà họ Lâm, ngoài những lúc Lâm Tĩnh xuống giúp một tay ra, những lúc khác đều là Trương Tú Mai làm, bà ấy còn thường xuyên đổi các món ăn vì sợ cả nhà ăn mãi thấy ngán. Trong nhà luôn được dọn dẹp sạch sẽ, quần áo của cha con Lâm Quốc Văn từ trước đến giờ chưa bao giờ bị nhăn như quần áo của những người khác.
Kể từ khi Lâm Tĩnh chuyển ra ngoài, bây giờ Trương Tú Mai không còn nấu cơm nữa, quần áo cũng không giặt.
Vì thế mà không ít lần Trần Phương oán giận, nói rằng bản thân mình có mẹ chồng mà giống như không có, bản thân đang mang thai mà khi tan làm mà ngay cả bát cơm nóng cũng không được ăn. Cha con Lâm Quốc Văn ngược lại không phàn nàn gì, mỗi ngày đều cầm phiếu gạo đến nhà ăn của đơn vị ăn cơm, nhưng khi nói đến sắc mặt của họ không tốt lắm, vừa nhìn thấy đã nén giận.
Trong một thời gian, những lời đồn đoán về lý do tại sao Lâm Tĩnh lại chuyển ra ngoài đã rộ ra khắp nơi, trong đó lời đồn mà được làn rộng nhất là Trần Phương có thai, đuổi cô em chồng ra khỏi nhà. Mà mặc dù Trương Tú Mai không lay động được quyết định của mọi người, không thể ngăn cản được chuyện này, nhưng bà ấy luôn yêu thương con gái, nên đã xảy ra xích mích với mọi người trong gia đình.
Mặc dù đây đều là suy đoán của mọi người, nhưng lại được dự đoán trên căn cứ vô cùng logic như sau, đầu tiên về chuyện mang thai của Trần Phương, đây là tự mình Trần Phương nói. Tiếp theo, Lâm Tĩnh đột nhiên chuyển đến ký túc xá công nhân, và cuộc đình công của Trương Tú Mai tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến.
Nghĩ tới những chuyện này, hàng xóm xung quanh đều lắc đầu thở dài, sợ là nhà họ Lâm này không được yên ổn nữa rồi!
Trong lòng người hàng xóm nghĩ gì, Trương Tú Mai không biệt nhưng dù có biết thì bà ấy cũng không còn lòng dạ nào để quan tâm, đối với bà ấy mà nói quan trọng nhất vẫn là cuộc gặp mặt sắp tới.
Sau khi xác định được địa điểm gặp mặt, mới biết được Kỷ Minh Quân là phó đoàn trưởng từ lời của con gái.
Trương Tú Mai không được học văn hóa, nhưng trong xưởng may mặc có khá nhiều quân tẩu, bà ấy tiếp xúc nhiều cũng biết được đại khái sắp xếp thứ tự của sư đoàn, lữ đoàn, trung đoàn, tiểu đoàn, đại đội. Vì đó mà sau khi biết được Kỷ Minh Quân là phó đoàn trưởng, phản ứng đầu tiên của bà ấy chính là: "Sao lúc trước con không nói?"
"Ban đầu con sợ không thành, sợ mẹ không vui nên không nói." Nói đến đây Lâm Tĩnh cười khổ: "Hôm qua trở về, con đang định nói cho mẹ biết, nhưng thím Lý lại tới, con định tối rồi nói sau, vậy mà lại xảy ra chuyện đó nên không muốn nói nữa."
Trương Tú Mai hiểu, con gái đang bị tổn thương. Sao có thể không bị tổn thương được đây?
Trần Phương thì không tính, dù sao cũng sống cách nhau một tầng, Lâm Vệ Đông còn là anh trai ruột cùng một mẹ sinh ra lại đứng về phía cô ta. Người khiến người ta cảm thấy đau lòng nhất chính là Lâm Quốc Văn, nếu như từ đầu đến cuối ông ấy thiên vị thì cũng không sao, nhưng hai mươi mấy năm qua, ông ấy chưa từng thiên vị một đứa nào, cho đến tối hôm qua, giữa con gái ruột và đứa cháu trai không chắc là có tồn tại kia mà ông ấy lại không hề do dự lựa chọn cháu trai!
Không chỉ Lâm Tĩnh, trong lòng Trương Tú Mai cũng nguội lạnh.
Như này cũng tốt, bây giờ đã nhìn rõ lòng người, còn tốt hơn là sau khi bọn họ biết được thân phận của Kỷ Minh Quân lại bấu lên người anh mà hút máu. Bà ấy cũng muốn biết.