Sau khi lấy chìa khóa, Lâm Tĩnh đi thẳng về nhà để thu dọn đồ đạc.
Cô không có nhiều đồ, mặc dù mỗi năm cô đều mua quần áo mới, nhưng mãi đến năm kia thì những bộ quần áo mua trước đấy không quá nhỏ thì lại có quá nhiều miếng vá, còn bộ quần áo có thể mặc ra ngoài đều là mua trong hai năm qua. Quần áo của cô không nhiều, mỗi mùa chỉ thay ba bộ, quần áo mùa đông lúc trước không lấy, cộng với quần áo mới hôm qua Kỷ Minh Quân mua cho cô, một cái hộp mây là có thể đựng hết.
Khi Lâm Tĩnh đang thu thập quần áo thì Trương Tú Mai ngồi bên cạnh cô, thấy cô lấy ra một số bộ quần áo lạ, không nhịn được hỏi: “Đây là quần áo hôm qua mua?"
Vốn là hôm qua Lâm Tĩnh định nói chuyện này với mẹ, nhưng do lúc ăn tối cãi nhau ầm ĩ nên quên mất, mãi đến khi thu dọn quần áo, cô mới nhớ ra, gật đầu nói: “Là anh ấy mua cho con."
Trương Tú Mai nhìn những bộ quần áo đó, chưa kể kiểu dáng thời trang, chất liệu cũng tốt. Điều quan trọng nhất là mặc dù Hồ Dương vẫn giữ truyền thống rằng đàn ông sẽ mua quần áo cho phụ nữ, nhưng hầu hết mọi người đều mua vải cho phụ nữ để tiết kiệm tiền, còn có chút tính toán chi li đến khi hứa hôn mới mua quần áo cho phụ nữ.
Từ điểm này có thể thấy đối tượng của Lâm Tĩnh khá hào phóng.
Hào phóng thì tốt, sợ nhất gặp phải người kén cá chọn canh, bản thân không muốn tiêu tiền, lại muốn vợ sống tằn tiện qua ngày, khó khăn qua ngày.
Nhưng đây không đủ để xua tan lo lắng của Trương Tú Mai, xét từ những gì đã xảy ra ngày hôm qua, sau này Lâm Quốc Văn cũng không đáng tin cậy. Nếu Lâm Tĩnh tốt, bọn họ có thể sẵn sàng thêu hoa thêu gấm, nhưng nếu cô không tốt, họ cũng khẳng định sẽ không sẵn lòng giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Trương Tú Mai hỏi: “Hôm qua con nói là cậu ấy muốn đến đây vào chủ nhật?"
Lâm Tĩnh vốn nói với Kỷ Minh Quân như vậy nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện, cô có chút không chắc có nên để anh đến vào Chủ nhật, hay là dời đến hôm khác, ngập ngừng nói: “Ngày hôm qua là nói như thế."
“Để cậu ấy đến đi.” Trương Tú Mai dừng lại một chút: “Địa điểm ăn tối ở nhà hàng quốc doanh, mẹ sẽ gặp cậu ấy trước. Chỉ cần cậu ấy đáng tin cậy, chỗ của ba con không cần lo lắng, mọi chuyện mẹ sẽ sắp xếp."
Tuần này Lâm Tĩnh bắt đầu làm ca đêm nên thời gian ăn cơm được xác định vào tối chủ nhật.
Buổi sáng, sau khi tan làm, Lâm Tĩnh mua hai cái bánh bao ở nhà ăn, ăn xong thì về ký túc xá rửa ráy tay chân, xong xuôi là lên giường đi ngủ, lúc tỉnh lại đã là hơn ba giờ chiều. Đợi cô đánh răng, rửa mặt, thay quần áo cũng đã sắp đến giờ hẹn, sau đó cô ra ngoài, đi thẳng tới nhà họ Lâm.
Trương Tú Mai cũng đã chuẩn bị xong ở nhà, hôm nay bà ấy mặc một chiếc áo sơ mi mới tinh, bên dưới là một chiếc quần dài màu đen, chân đi giày da, trông có vẻ năng động hơn ngày thường.
Hàng xóm bên cạnh thấy vậy trêu đùa: "Tú Mai à, hôm nay cô sửa soạn tinh tươm thế? Đi đâu à?"
"Tôi đi ăn cùng con gái!" Trương Tú Mai hiếm khi cười, nhưng cũng không nói sự thật.
Hàng xóm nghe thấy vậy liền kêu lên: "Tú Mai à, bây giờ cô khác quá, lại chịu bỏ tiền ra đi ăn nhà hàng?"
Trương Tú Mai từ trước tới giờ luôn tiết kiệm, từ sau khi nhà họ Lâm mắc nợ, bà ấy dành dụm từng đồng từng hào một, đột nhiên hôm nay lại đi ăn nhà hàng, mà chỉ có bà ấy và Lâm Tĩnh, khó trách người hàng xóm đó cảm thấy kỳ lạ.
Lại nghĩ tới chuyện xảy ra gần đây của nhà họ Lâm, người hàng xóm không khỏi suy nghĩ.
Mặc dù nói với bên ngoài rằng Lâm Tĩnh chuyển vào ký túc xá công nhân là vì trong nhà đông người, nhà cửa chật hẹp, nhưng nói vậy lừa người ngoài còn được, các hộ gia đình ở cùng một tòa nhà nào có mấy người tin đó là thật.