Chương 74: Dọn Ra Ngoài

Lâm Tĩnh biết mẹ cô đang khóc, nhưng cô không dám nhìn bà, chỉ nhìn Lâm Quốc Văn nói: “Nhưng đêm nay, con có thể sẽ phải quấy rầy cả nhà. Xin hãy thông cảm cho con."

Lâm Quốc Văn không ngờ phản ứng của Lâm Tĩnh lại mạnh như vậy, cổ họng khô khốc nói: “Đây là nhà của con"

Không còn.

Đã không còn nữa rồi.

Lâm Tĩnh đứng dậy, ngắt lời Lâm Quốc Văn nói: “Xin lỗi, con hơi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi, mọi người từ từ ăn"

Nói xong, Lâm Tĩnh đi sát vách tường vòng qua mọi người, trở lại phòng chính đóng cửa lại, sau đó kéo rèm bên cạnh giường, ngửa đầu ngã xuống giường.

Vì bữa tối không vui nên tối hôm đó nhà họ Lâm yên tĩnh lạ thường. Lâm Tĩnh vốn tưởng rằng cô sẽ nằm trên giường mở to mắt cho đến ngày hôm sau, thực ra cô đã ngủ thϊếp đi sau khi vê phòng, nhưng hôm sau tỉnh dậy mắt cô hơi sưng, nhất định là do trong mở cô đã khóc.

Lâm Tĩnh dùng bàn tay lạnh cóng ấn vào mắt, chỗ đau có chút tiêu tán, nhưng vết sưng vẫn còn nặng, đành phải từ bỏ, thay quần áo, bưng chén men đi ra ngoài.

Trương Tú Mai thức dậy rất sớm, vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của con gái, bà ấy đã ngồi ở cửa cả buổi sáng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trương Tú Mai quay đầu lại..... nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Lâm Tĩnh, nước mắt lập tức trào ra. Bà ấy vội vàng cúi đầu lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu cười với Lâm Tĩnh: “Dậy rồi à? Mẹ nấu mì cho con nhé.

“Cảm ơn mẹ.” Lâm Tĩnh nói.

Nấu mì cũng không mất nhiều thời gian, sau khi Lâm Tĩnh tắm rửa xong xuôi, quay về phòng tết tóc, mì đã ra khỏi nồi. Trương Tú Mai đổ đầy một bát mì lớn cho Lâm Tĩnh bên trên còn có một quả trứng chiên, Lâm Tĩnh dở khóc dở cười: “Nhiều quá, con ăn không hết."

“Có thể ăn được bao nhiêu thì ăn, ăn không hết thì để đấy.” Trương Tú Mai khàn giọng nói.

Nhìn thấy biểu tình của Trương Tú Mai Lâm Tĩnh cuối cùng đã lựa chọn thỏa hiệp: “Được."

Sợi mỳ là sợi mỳ khô mua ở cửa hàng ngũ cốc, sợi mảnh nhưng chắc, được nấu ở nhiệt độ thích hợp, ăn vào miệng không mềm cũng không quá cứng. Nước canh trong vắt có thêm hai giọt dầu mè, mùi vị rất thơm, Lâm Tĩnh không biết từ lúc nào mà đã ăn hết một bát mỳ lớn.

“Ăn no chưa? Trong nồi vẫn còn.” Trương Tú Mai đưa tay lấy cái bát to như thể đợi Lâm Tinh gật đầu rồi đưa cho cô một bát khác.

Lâm Tĩnh vội vàng nói: “Con no rồi, thật sự ăn không nổi nữa."

Trương Tú Mai không ép Lâm Tĩnh nữa, đứng dậy đi ra ngoài rửa bát. Lâm Tĩnh ngồi trước bàn ăn một lúc, cuối cùng cũng đứng dậy, đứng ở cửa, nói với Trương Tú Mai: “Mẹ, bây giờ con đến xưởng một chuyến."

Sáu giờ tối Lâm Tĩnh mới đi làm, bây giờ đến xưởng làm gì Trương Tú Mai rất rõ. Nên bà ấy không nói lời nào, dùng xơ mướp chà xát thật mạnh nồi sắt, một hồi ngẩng đầu hỏi: “Chuyện này mẹ sẽ bàn bạc lại với ba con, con có thể đừng dọn ra ngoài được không."

Sau một đêm, Lâm Tĩnh thực sự không còn cảm thấy khó chịu nữa, nhưng sau khi nghe những lời của mẹ, cô vẫn không khỏi sụt sịt mũi.

Thật ra cô biết rằng chỉ cần cô tiết lộ danh tính của Kỷ Minh Quân, không chỉ ba cô mà cả Lâm Vệ Đông và Trần Phương cũng sẽ thay đổi thái độ. Đến lúc đó, cô vẫn có thể ở nhà, gia đình vẫn có thể giả vờ hòa thuận.

Nhưng bây giờ thì khác.

Mọi thứ đã thay đổi kể từ khi ba cô nói ra câu nói đó, cô không thể giả câm giả điếc ở lại ngôi nhà này được.

Lâm Tĩnh từ phía sau ôm lấy Trương Tú Mai, dụi mặt vào lưng bà ấy nói: “Mẹ, mẹ để con chuyển đi đi."

Trương Tú Mai im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: “Được."

Quá trình đăng ký chỗ ở diễn ra thuận lợi, mặc dù nhân viên hậu cần có chút ngạc nhiên vì sao Lâm Tĩnh lại ở lại, nhưng sau khi giải thích phòng ở trong nhà chật hẹp, cô ấy cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đưa chìa khóa ký túc xá cho cô