Trần Phương quay sang Lâm Quốc Văn và Trương Tú Mai nói: “Ba, mẹ con nói trước những lời khó nghe, nếu em kết hôn với người này, sau khi kết hôn phải dọn ra ở riêng, hoặc là con sẽ ly hôn với Vệ Đông, các người tự chọn đi!"
Lâm Vệ Đông nghe vậy liền nóng nảy: “Chúng ta đều có con, ly hôn cái gì? Anh sẽ không ly hôn!"
Trần Phương rất hài lòng với phản ứng của chồng, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói: “Dù sao em cũng tuyệt đối không chấp nhận việc em chồng sau khi kết hôn vẫn ở nhà mẹ đẻ!"
Trương Tú Mai thực sự tức giận, không chỉ vì Trần Phương mà còn vì thái độ của Lâm Vệ Đông. Chuyện này là do Trần Phương khởi đầu, nhưng nếu nói Lâm Vệ Đông không biết hoặc không đồng ý, Trương Tú Mai sẽ không tin.
Chính vì quá tin tưởng nên bà ấy càng cảm thấy thất vọng hơn.
Bao năm qua, bà ấy tự hỏi bản thân chưa bao giờ lơ là việc học hành của hai đứa con, sao trong nháy mắt nó lại trở thành một người lạnh lùng, ích kỷ như vậy?
99 “Các người yêu nhau không chia lìa! Đây..... Trương Tú Mai vừa thất vọng vừa tức giận, chưa nói xong đã bị Lâm Quốc Văn cắt ngang: “Vợ Ngụy Đông nói cũng có lý, Tĩnh Tĩnh, bây giờ con với đối tượng kia chia tay đi."
Thanh âm của Trương Tú Mai đột ngột dừng lại, bà ấy đột ngột quay đầu lại, nhìn người đàn ông đã cùng ngủ chung giường mấy chục năm với vẻ hoài nghi: “Lâm Quốc Văn, ông có ý gì?"
Vì ồn ào vừa rồi Lâm Vệ Đông đã chán ăn từ lâu, đặt bát đũa xuống, nghe vợ chất vấn, anh ấy há hốc mồm, lấy trong túi ra một hộp thuốc lá Bà Rịa nhàu nát, rút một điếu, và châm lửa bằng que diêm.
Điếu thuốc cháy dở, anh ấy cúi đầu rít một hơi, chậm rãi nói: “Mặc dù nhà chúng ta không phải loại gia tộc quyền thế như vậy, cũng không muốn con gái lấy chồng tốt để giúp gia đình, nhưng nhà ở là phải có một cái, nến không con gái đi lấy chồng rồi mà vẫn ở chung phòng với ba mẹ đẻ, không dễ nghe."
“Chỗ nào không dễ nghe? Sao lại không dễ nghe?” Trương Tú Mai lớn tiếng nói: “Cho dù con bé kết hôn, Tĩnh Tĩnh vẫn là con gái ruột của tôi, Lâm Quốc Văn, tôi nói cho ông biết."
“Mẹ."
Nghe thấy giọng Lâm Tĩnh, Trương Tú Mai không nói nữa, mà là quay đầu nhìn cô chỉ thấy khóe môi cô cong lên như cố gượng cười nhưng lại không thành công, ngược lại hốc mắt đã đỏ lên.Trương Tú Mai cố nén nỗi đau trong lòng, cầm tay cô nói: “Con gái đừng sợ, đây là nhà của mẹ, đừng ai nghĩ muốn đuổi con đi!"
Nhưng Lâm Tĩnh chỉ lắc đầu: “Mẹ, quên đi."
Nghe Lâm Tĩnh nói như vậy, Trần Phương còn tưởng rằng cô đã khai thông trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Đúng vậy, tên đàn ông kia có gì tốt, cô vì sao phải vì anh ta mà chống lại cả nhà."
“Cô câm miệng!” Trương Tú Mai cao giọng ngắt lời Trần Phương.
Mặc dù thời gian này Trương Tú Mai có chút phát giận với Trần Phương nhưng đây là lần đầu tiên Trần Phương nhìn thấy bà ấy tỏ ra hung dữ như vậy, như thể muốn ăn thịt người.
Trần Phương giật mình, uất ức nuốt xuống lời nói đến bên môi, dù sao lần này cô ta thắng, cô ta nhịn!
Trong một thời gian ngắn, Lâm Tĩnh đã điều chỉnh cảm xúc của mình và nói: “Xưa tới này con vẫn luôn là một đứa ngoan ngoãn, nhưng ba, lần này con xin lỗi, con không thể nghe lời ba chia tay với anh ấy. Cũng xin a, cho con ở đây thêm một đêm ngày mai con sẽ đến xưởng xin vào ký túc xá..."
Trương Tú Mai ngắt lời Lâm Tĩnh: “Cái gì mà đến kí túc xá ở? Nhà chúng ta cũng không phải không cho con ở!"
“Mẹ, con biết mẹ thương con, nhưng con thật sự, thật sự...” Cổ họng Lâm Tĩnh rất đau, cô không thể không nói nữa, quay đầu lau nước mắt, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Thật ra ký túc xá cũng rất tốt, dù sao đều ở trong khu tập thể, con ở đó lúc nào muốn về thì về, nghe nói hoàn cảnh bên trong cũng tốt, hơn nữa bọn họ phòng bốn người, có lẽ so với ở bây giờ còn thoải mái hơn."