Chương 71: Náo Loạn

Khi cô Lâm Vệ Đông thì Trần Phương đã 22 tuổi, đã làm công nhân tạm thời trong một xưởng kim khí được năm năm. Không có hy vọng trở thành nhân viên chính thức, tương lai thì chưa biết, Lâm Vệ Đông là cọng rơm cuối cùng mà cô ta nắm được.

Vì vậy, bất kể trong lòng nghĩ gì, cũng không quan tâm mẹ chồng và em gái chồng là người thế nào, ít nhất là trước mặt Lâm Vệ Đông, việc Trần Phương sùng bái anh ấy không thay đổi.

Nhưng hôm nay, mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi.

Trước đây, Trần Phương luôn ở phía sau Lâm Vệ Đông, cho dù anh ấy có nắm tay thì cô ta vẫn đi sau anh nửa bước, ánh mắt cô ta luôn dán chặt vào mặt anh ấy khiến người ta vừa mệt mỏi vừa hoảng sợ. Nhưng hôm nay khi họ bước vào sân, Trần Phương ngẩng cao đầu đi phía trước, còn Lâm Vệ Đông đi sau nửa bước và đưa tay đỡ lấy cô ta.

Thấy vậy, Lâm Tĩnh có chút khó hiểu, hỏi: “Chị dâu, sức khỏe chị thế nào?"

Trần Phương vừa nghe đã bật cười: “Chị khỏe lắm!"

Biết cô ta không sao, Lâm Tĩnh yên tâm một chút, bưng cơm ra khỏi nồi đặt lên bàn ăn, gọi mọi người vào ăn.

Sau khi đến bệnh viện bận việc nửa ngày, Trần Phương đã sớm đã đói bụng, sau khi quay về phòng, cô ta thu dọn đồ đạc bước ra ngoài, ngồi trước bàn ăn và bưng bát chuẩn bị ăn.

Trương Tú Mai thấy cô ta như vậy, không khỏi nhíu mày: “Tôi đã dặn cô bao nhiêu lần là trước khi ăn phải rửa tay, sao cô lại không nhớ?"

“Con không làm gì cả, tay sạch có cái gì đâu mà rửa.” Trần Phương không vui nói, cảm thấy Trương Tú Mai là nghèo mà đòi hỏi cao.

Trương Tú Mai nói: “Cô không biết có bao nhiêu vi khuẩn trong bệnh viện sao? Hơn nữa, ai biết cô có xoa tay ở đâu trên đường trở về?"

Thông thường, trước mặt Lâm Vệ Đông, Trần Phương tuyệt đối không dám đối đầu với Trương Tú mai. Nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, cô ta đặt bát đũa xuống, làm nũng với Lâm Vệ Đông nói: “Vệ Đông, anh nghe những gì mẹ chúng ta nói kìa, bà ấy chính là không ưa em."

Lâm Vệ Đông chỉ nói được: “Mẹ, hôm nay Phương Phương quá mệt rồi, chuyện lần này hay là bỏ qua đi."

Hành vi thiên vị vợ của Lâm Vệ Đông khiến Trương Tú Mai rất không hài lòng, nhưng bà ấy không muốn cãi nhau với con trai liền nói: “Tùy các con."

Trần Phương không hài lòng lắm với biểu hiện của Lâm Vệ Đông, lần này quên đi? Còn lần sau thì sao?

Nhưng cô ta cũng biết dừng lại khi đạt được mục đích, không nói tiếp nữa, liếc nhìn Lâm Tĩnh, cười hỏi: “Hôm nay Tĩnh Tĩnh ra ngoài sao?"

Lâm Tĩnh cảm thấy cô chuyển đề tài hơi thẳng thừng, nhưng đều là người một nhà nên đáp: “Tôi ra ngoài."

“Đi hẹn hò?” Trần Phương tiếp tục hỏi.

Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày: “Chị muốn hỏi cái gì?"

“Chị chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi” Trần Phương đảo đảo mắt, dùng ngữ khí thuyết phục nói: “Tĩnh Tĩnh đừng chê tôi quản nhiều nhưng tôi cảm thấy bọn cô hiện tại mới hẹn hò có thể chia tay sớm thì chia tay đi. Nếu không anh ta là quân nhân cũng không phải người ở đây nếu như bọn em kết hôm, anh ta chuyển công tác về quê thì..."

Lâm Tĩnh chen ngang lời Trần Phương: “Sao chị biết anh ấy là quân nhân?"

Sắc mặt Trần Phương cứng đờ: “Cô mặc kệ làm sao tôi biết nhưng chị nói chuyện này là vì muốn tốt cho em."

Lâm Tĩnh không để ý tới Trần Phương quay sang hỏi Trương Tú Mai: “Mẹ nói cho anh với chị dâu?"

“Chuyện này mẹ chỉ nói với ba con thôi.” Trương Tú Mai nhìn về phía chồng.

Lâm Quốc Văn vội vàng nói: “Ba chưa nó gì cả."

Lâm Tĩnh quay sang Trần Phương hỏi: “Ba mẹ đều không nói, vậy làm sao chị biết đối tượng của tôi là quân nhân?"

Kết hôn với Lâm Vệ Đông gần hai năm, Trần Phương luôn cảm thấy em gái chồng Lâm Tĩnh không nóng nảy, nhưng bây giờ cô ta có hơi sợ không dám nhìn vào mắt Lâm Tĩnh, giọng yếu ớt nói: “Tôi, tôi nghe thấy."

“Ồ, hóa ra vách ngăn nhà chúng ta có lỗ tai.” Lâm Tĩnh nhàn nhạt nói