Mặc dù đàn ông không quá để ý chuyện đó, khi thời tiết nóng nực thì chỉ mặc một cái áσ ɭóŧ là chuyện thường thấy, nhưng sao có thể nói là mặc bó sát vào cơ thể, nói thế có hơi ái muội.
Nếu Kỷ Minh Quân không hỏi thì có thể cô sẽ may áσ ɭóŧ cho anh nhưng bây giờ anh hỏi, cô lại khịt mũi nói: “Ai thèm may áσ ɭóŧ cho anh, tôi chỉ hỏi vậy thôi."
“À, cô là hỏi vậy thôi.” Kỷ Minh Quân cười cười, lại hỏi: “Vậy cô có thể làm cho tôi một cái áo sơ mi được chứ? Trước kia vào thu đông tôi thường mặc áo sơ mi dài tay đều là trực tiếp mua từ quần áo may sẵn, tay áo luôn bị ngắn."
Thật ra Lâm Tĩnh vừa phát hiện ra đặc điểm cánh tay dài của Kỷ Minh Quân, cô là người may quần áo, biết rất rõ về tỷ lệ của người bình thường. Giống như áo khoác quân đội trên người Kỷ Minh Quân, bởi vì hình dáng rộng rãi nên ống tay áo của đại đa số đều có thể lọt qua lòng bàn tay. Nhưng quần áo của Kỷ Minh Quân cũng tương tự, thậm chí còn ngắn hơn một chút. Áo sơ mi thường là loại vừa vặn, tay áo không quá dài, đại đa số mọi người đều mặc vừa vặn, nhưng Kỷ Minh Quân mặc sẽ bị ngắn.
Cắt áo sơ mi thế nào thì Lâm Tĩnh đã có ý tưởng trong đâu, nhưng để lấy phiếu vải quân dụng ở đâu thì hơi khó đối với cô.
Nhưng bây giờ khó để quay lại, đối mặt với thỉnh cầu của Kỷ Minh Quân, Lâm Tĩnh không đành lòng từ chối, liền cô gật đầu nói: “Được, nhưng có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn"
Lâm Tĩnh dự định sau giờ làm việc sẽ hỏi các quân tẩu trong đơn vị xem họ có phiếu vải quân trang hay không. Nếu có, họ đồng ý bán thì cô sẽ mua một ít. Chỉ là cứ như vậy, tiền trong tay cô có thể sẽ không có, nói không chừng còn phải tìm người mượn một ít.
Lúc Lâm Tĩnh đang nghĩ chuyện này cũng đi theo Kỷ Minh Quân về phía trước, khi cô định thần lại, phát hiện rằng họ đã đến quầy vải, Kỷ Minh Quân đang chuẩn bị trả tiền, cô sửng sốt hỏi: “Anh định mua vải à?"
“Không phải cô nói muốn may quần áo cho tôi sao?” Kỷ Minh Quân hỏi.
“Không phải tôi làm cho anh sao?"
Kỷ Minh Quân gật đầu: “Tôi mua vải, cô may, nếu không cô có phiếu vải quân dụng à?"
Tất nhiên Lâm Tĩnh không có, nhưng ... cô lấy tiền từ trong túi ra, nói: “Được rồi, anh trả phiếu vải, tôi trả tiền.” Đan nói thấy Kỷ Minh Quân cau mày, cô nói trước: “Cứ quyết định như vậy, anh mua cho tôi nhiều thứ như vậy, tôi không thể keo kiệt được, nếu anh có ý kiến vậy thì những thứ anh mua cho tôi tôi không cần."
Kỷ Minh Quân không còn cách nào khác, cất tiền nói: “Tôi không có ý kiến."
Sau khi mua vải, Kỷ Minh Quân hỏi Lâm Tĩnh có muốn đi mua sắm ở tầng sáu lần nữa không.
Nếu như trước đó anh muốn đi thì Lâm Tĩnh sẽ cùng anh đi, nhưng sau khi nhìn tốc độ mua sắm của anh, Lâm Tĩnh thực sự lo lắng sau khi đi lên sẽ lại là mua mua mua.
Mặc dù tầng trên bán những món đồ lớn như xe đạp, radio..... , Kỷ Minh Quân có hàng chục phiếu công nghiệp, hơn nữa túi tiền của anh giống như một rương kho báu, nói không ngoa chứ khéo anh còn có cả phiếu xe đạp, radio phiếu máy bay. Trong trường hợp anh thích một món đồ, tiêu hàng trăm tệ, cho dù không tiêu tiền của cô nhưng sợ sẽ mất ngủ cả đêm mất vì vậy cô liền lấy cớ mệt nên phải đi về.
Kỷ Minh Quân nhìn thời gian, mới phát hiện bất giác đã gần năm giờ, liền nói: “Vậy chúng ta đi thôi."
Khi họ quay lại sân của xưởng may mặc, Kỷ Minh Quân hỏi Lâm Tĩnh có muốn anh đưa cô vào hay không.
Lâm Tĩnh có chút do dự, không phải cô không muốn Kỷ Minh Quân đến nhà mình mà là lúc trước cô lo lắng họ không lâu dài nên không nói tình huống cá nhân của Kỷ Minh Quân cho mẹ cô, hơn nữa bây giờ cũng hơi muộn sợ rằng thời gian có hơi gấp rút.