Chương 66: Váy Liền Thân

Nhưng cô lại không dám hỏi giá tiền, quần áo từ Thượng Hải đều mắc, hơn nữa đây còn là kiểu dáng mới, có thể 1 tháng lương của họ cũng không đủ để mua chiếc váy này. Chỉ là cô không hỏi, Kỷ Minh Quân đã cho nhân viên lấy chiếc váy đó xuống. Cô vừa nghe liền hoảng, kéo nhẹ áo của anh nói: “Anh đừng mua, tôi không cần."

“Không phải cô rất thích nó sao?” Anh gián tiếp thừa nhận rằng anh muốn mua cho cô chiếc váy này.

Cô cố chấp không chịu nhận nói: “Ai nói tôi rất thích nó, chất vải của nó mỏng như vật, còn là váy liền thân, lại còn là tay dài, tôi không biết trường hợp nào mới thích hợp để mặc nó, mua về cũng chỉ là phí tiền."

Nhân viên vừa lấy chiếc váy đó xuống thì nghe lời cô vừa nói, có vẻ không vui nói: “Những lời cô vừa nói tôi thấy không đúng, chiếc váy này được làm từ chất liệu vải tốt, hơn nữa nó lại mỏng nhẹ, dù là mùa hè hay mùa thu cũng có thể mặc, sao lại thành mua về để trưng rồi?"

Chê chiếc váy trước mặt nhân viên bán hàng làm cô có chút chột dạ, chỉ có thể nói: “Tôi mặc không đẹp."

“Da cô trắng như vậy, sao lại không đẹp được. Hơn nữa đây còn là hàng từ Thượng Hải, cô mặc lên có ai không ngưỡng mộ cô đâu.” Nhân viên bán hàng liền nói.

“Cô không hiểu hay sao, người xưa có câu “Lấy chồng nhờ phúc nhà chồng”, đối với nam nhân không chỉ xem họ có tốt với mình không, còn phải xem họ có dám vì mình tiêu tiền hay không. Việc họ có sẵn sàng tiêu tiền cho mình không phải đều thể hiện qua việc họ có dám mua quần áo giày dép cho mình không hay sao. Chị nói này, những chuyện này nên xem xét từ sớm, đợi đến khi kết hôn là quá muộn rồi!” Lúc này, chị nhân viên bán hàng liền đổi giọng, chỉ Kỷ Minh Quân và nói: “Nhưng chị thấy người đó của cô là người rộng lượng, đáng tin cậy!"

Nghe nhân viên bán hàng nói hết câu, mặt cô đã nóng bừng lên. Chỉ có anh rất vui vẻ, cúi đầu cười nhẹ nói: “Tôi thấy chị này nói cũng có lý, không thì cô thử xem xét tôi đi?"

Cô nghẹn lời, lại không nhịn được liếc anh. Chỉ là gò mò cô ửng hồng, đôi mắt ướŧ áŧ, cũng không có uy lực lắm, ngược lại càng làm ý cười trong mắt anh sâu hơn.

Sau khi mua chiếc váy, Kỷ Minh Quân mới nói anh đã hỏi đồng đội trước khi đến, biết được phong tục ở Hồ Dương là khi nam nữ yêu đương, đàn ông sẽ mua quần áo cho phụ nữ.

Đúng là ở Hồ Dương có tục lệ như vậy, nhưng một bộ quần áo có giá khoảng mười tệ, còn phải có phiếu công nghiệp, cho nên bình thường người đàn ông sẽ đợi quan hệ giữa hai người ổn định, sau khi gặp mặt ba mẹ mới mua quần áo. Ngay cả khi mua, cũng không nhất thiết phải mua quần áo sẵn mà chủ yếu là vải, có thể tiết kiệm ít nhất may được một nửa tiền.

Bởi vậy khi Kỷ Minh Quân lần đầu tiên nói về việc mua quần áo cho Lâm Tĩnh, cô thực sự không muốn. Mãi cho đến khi anh giải thích xong, cô mới biết anh đến cửa hàng bách hóa là đã tính toán trước, bèn nhỏ giọng nói: “Anh cũng không sợ lãng phí tiền."

“Cô vui vẻ thì sao lại là lãng phí tiền?” Quý Minh Quân hỏi ngược lại.

Nếu đối tượng không thương lượng thành công, tất nhiên sẽ lãng phí tiền bạc. Nhưng nhìn bộ dáng tự nhiên của Kỷ Minh Quân, Lâm Tĩnh lại nuốt xuống lời nói sắp đến bên môi.

Cô biết là bản thân quá bi quan.

Thật ra quá khứ cô không nhưng vậy, cô cũng từng có một thời tràn đầy nhiệt huyết hướng về tương lai, đó là trước khi đình chỉ học tập và cách mạng. Nhưng với việc đình chỉ học cấp ba, hủy bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học, lên núi về quê, biến cố gia đình, v.v., cô dần mất đi sự lạc quan.

Khi gặp phải vấn đề, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là liệu giải pháp có mang lại sự thay đổi hay không, mà là điều gì sẽ xảy ra sau thất bại, và liệu cuộc sống của cô có trở nên tồi tệ hơn trước hay không.