Cô lắc đầu nói: “Không phải, bộ phim cũng khá hay."
“Tôi thấy cô có vẻ không vui."
Cô mím nhẹ môi, ngần ngại nói: “Chỉ là nhớ đến một số chuyện, đúng rồi, anh có đói không?"
Tuy rằng cách cô thay đổi đề tài vô cùng cứng nhắc, nhưng anh vẫn thuận theo ý cô nói: “Có chút, kế bên rạp chiếu phim có món Hoài Dương, nghe nói là một thương hiệu lâu đời trước khi thành lập nhà nước, hương vị không tệ.” Cô nghiêng đầu, cười hỏi: “Anh còn biết những chuyện này? Tôi tưởng anh không hay đi ra ngoài.” Anh thẳng thắn nói: “Hôm qua tôi có hỏi người ta."
Cô liền “À” một tiếng: “Thì ra là vậy."
Sau cuộc trò chuyện, tâm trạng cô trở nên tốt hơn, có thể cô không thể nào trở thành một người vĩ đại, chính trực, nhưng ít ra cô có thể làm đến nơi đến chốn, cố gắng sống tốt hơn.
Bởi vì tâm trạng vui vẻ, khẩu vị của cô cũng không tệ, ăn hết 2 chén cơm. Nhưng cũng do chén được sử dụng ở quán này nhỏ hơn chén ở nhà của cô, nếu đổi thành chén nhà cô, có thể cô chỉ ăn 1 chén 1 hơn thôi. Thế nhưng so với khẩu phần ăn bình thường của cô, hôm nay đã được tính là ăn nhiều rôi.
Đương nhiên, không có cách nào so với anh, có thể do khẩu phần ăn của đàn ông lớn, cũng có thể do thói quen, anh ăn hết khoảng 6 chén lớn, còn cô chỉ ăn chưa đến 1 chén rưỡi cơm, còn lại đều do anh ăn. Thậm chí khi cô nói đã no, anh còn hỏi: “Sao cô ăn ít vậy?"
Lâm Tĩnh nói: “Ở nhà tôi cũng ăn như vậy, đã quen rồi."
Anh nói: “Hèn gì cô ốm lại như vậy."
Cô bèn giải thích: “Trời sinh tôi đã như vậy, vả lại ba mẹ tôi cũng ốm. Hơn nữa tôi ăn bao nhiêu cũng không mập."
Kỳ thực anh đã nhìn ra khung xương của cô khá nhỏ, với thể trạng của cô cũng không thể mập nổi. Hơn nữa mặt cô cũng không đến nổi quá ốm, chỉ là có thể thấy khung xương mặt, nhìn có vẻ không tròn trịa mà thôi. Cho nên anh cũng không tiếp tục nói gì, chỉ có thể đem đồ ăn còn dư lại ăn hết.
Hai người ra khỏi nhà tương đối trễ, đến rạp chiếu phim lại phải đợi một lúc, bộ phim lại kéo dài gần 2 tiếng, cho nên khi xem xong phim đã 1 giờ rồi. Hôm nay là cuối tuần, tuy rằng có nhiều quán ăn ở trung tâm, nhưng quán nào cũng đông, nên họ lại tốn thời gian xếp hàng, đến khi ăn xong cũng đã hơn 2 giờ. Đương nhiên, họ có thể ăn đã là may mắn rồi, có người đến sau đã hết món, chỉ có thể đến quán khác hoặc vào cửa hàng bách hóa ăn. Sau khi ăn xong họ còn đi cửa hàng bách hóa.
Cửa hàng bách hóa là tòa nhà cao nhất trung tâm, có 8 tầng lầu, nhưng 2 tầng trên cùng là văn phòng, cho nên chỉ cho thuê từ tầng 1 đến tầng 6, nhưng nhiều hơn hợp tác xã Hồ Dương 3 tầng. Hơn nữa diện tích tầng 1 của cửa hàng bách hóa lớn, tầng 1 đã có khoảng 10 20 quầy hàng, mà tầng 1 của hợp tác xã Hồ Dương chỉ có khoảng 7 8 quầy, diện tích mỗi quầy hàng cũng nhỏ hơn. Do đó quy mô của 2 nơi hoàn toàn không thể so sánh.
Tuy rằng quy mô của hợp tác xã Hồ Dương nhỏ, nhưng mặt hàng buôn bán khá đầy đủ, có thể đáp ứng được các nhu yếu phẩm hằng ngày. Về quần áo giày dép, ở cửa hàng bách hóa có thể mua được các kiểu dáng thời trang hơn đến từ Thượng Hải, nhưng có loại quần áo nào mà công nhân của xưởng may mặc Lâm gia không thể may, ra ngoài mua thật lãng phí! Hơn nữa, cho dù là chất liệu vải, họ cũng có thể tìm các công nhân của xưởng dệt lấy các hàng lỗi đang chờ xử lý. Tuy rằng những vật liệu này có thể có lỗi, hoặc màu sắc bị mờ, nhưng đều không phải vấn đề lớn, chỉ cần người may làm cẩn thận, hoặc thêu hoa rồi may thêm cái túi nhỏ là có thể không nhìn ra những vấn đề đó, có thể sử dụng như áo mới, còn tiết kiệm được 1 khoản tiền.