Bởi vậy, sau khi ra khỏi nhà, Phương Á Lan một mình ngồi xe buýt đến thành phố.
Hôm nay là ngày nghỉ nên người ngồi xe buýt vô cùng đông đúc, Phương Á Lan còn gặp hai gương mặt quen thuộc, đều là nữ công nhân thông qua Hội Ái Hữu tìm được đối tượng.
Nhìn thấy Phương Á Lan, hai người đều nhiệt tình mà chào hỏi với cô ta, còn có nữ công nhân chủ động đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Phương Á Lan.
Phương Á Lan nghe vậy mắt nhìn tới quân phục Á trên người đối phương, cũng là bốn miệng túi, nhưng nó cũng chẳng đại biểu được cái gì, là sĩ quan đã về hưu thì quân phục cũng có bốn túi. Mà thông qua nguyên tác, Phương Ý Lan biết được trong những sĩ quan lần này tham gia Hội Ái Hữu, cấp bậc cao nhất chính là Triệu Hoàng Nghị, xuống chút nữa còn có một phó doanh trưởng, ba liên trưởng...
Đến nỗi đối tượng của nữ công nhân trước mắt này nguyên tác cũng chẳng đề cập tới, Phương Á Lan cũng không rõ lắm, nhưng chắc là cũng chẳng phải sĩ quan cấp bậc cao gì đâu.
Phương Á Lan không muốn cho bọn họ cơ hội lôi kéo tình cảm với mình, lập tức lãnh đạm mà từ chối chỗ ngồi đối phương nhường lại, bám vào tay vịn và đến đứng ở nửa sau xe buýt.
Đứng cũng chẳng bao lâu, đại khái tầm bảy tám phút, hành khách ngồi gần cạnh Phương Á Lan xuống xe, thế là cô ta ngồi vào ghế trống.
Á Nhìn một cái, cô ta liền ngây ngẩn cả người.
Cô ta nhìn thấy Lâm Tĩnh.
Sợ mình nhìn nhầm, Phương Á Lan còn vội vàng mở cửa sổ nhìn ra ngoài xác nhận. Chỉ là người bán vé rất nhanh đã thấy động tác nguy hiểm của cô ta nên bước tới kéo cô ta trở về, lạnh giọng nói: “Đồng chí à, hành vi vừa rồi của cô vô cùng nguy hiểm..."
Nhưng đầu óc Phương Á Lan chỉ suy nghĩ đến tình huống vừa nãy, cũng không để lọt tai những điều người bán vé nói.
Tuy là xe buýt chạy rất nhanh, hai người trên xe đạp đã bị bỏ lại khá xa, nhưng Phương Á Lan chắc chắn cô ta không có nhìn nhầm, yên sau xe đạp chính là Lâm Tĩnh Người đàn ông đạp xe là ai? Xem thái độ của họ thân mật như vậy, có lẽ là đối tượng của Lâm Tĩnh nhỉ?
Lớn lên cũng điển trai, trên người lại mặc một thâm quân phục, không biết là vì theo xu hướng hay bởi vì anh ta cũng tham gia quân ngũ.
Dù sao anh ta tham gia quân ngũ cũng chẳng có liên quan gì, bởi vì trong những sĩ quan chưa lập gia đình trong phân khu quân sự thì Triệu Hoàng Nghị là người có cấp bặc cao nhất... À thì, nói như vậy cũng không đúng, trong phân khu quân sự thực ra còn có sĩ quan chưa lập gia đình, tuổi còn trẻ mà đã lên chức phó trung đoàn trưởng, nhưng trong nguyên tác người nọ đến chết cũng không kết hôn, đối tượng của Lâm Tĩnh đương nhiên không có khả năng là người đó.
Nói cách khác, xem như đối tượng của Lâm Tĩnh là người tham gia quân ngũ, cấp bật cũng thấp hơn so với Triệu Hoằng Nghị, nói không chừng đến lúc đó cô ta còn có thể bắt chẹt Lâm Tĩnh.
Á Nhìn thấy gương mặt tươi cười của Phương Á Lan, người bán vé buồn bực nói: “Nè đồng chí này sao lại như vậy? Tôi nói chuyện đàng hoàn với cô, CÔ cười cái gì mà cười?"
Phương Á Lan phúc hồi lại tình thần, lúc ánh mắt dừng trên người người bán vé thì trong lòng sinh ra một tia phiền chán. Nhưng cô ta cũng biết là vừa nãy cô ta không đúng, trực tiếp tranh luận với người bán vé chưa chắc giành được phần hơn, liền nói cho có lệ: “Đồng chí chú nói tôi đã hiểu, tôi đảm bảo, sau này tuyệt đối không tái phạm!"
Người bán vé không biết suy nghĩ trong lòng Phương Á Lan, nghe thấy lời này với cảm thấy thái độ của cô ta cũng đàng hoàng nên nói “Biết là được rồi” liền xoay người đi về phía trước.
Lâm Tĩnh không thấy được trên xe buýt có Phương Á Lan, cùng lắm dù cho nhìn thấy cô cũng không hơi đâu để ý tới, bởi vì đối với cô mà nói thì từ lúc tuyệt giao với Phương Á Lan thì mấy chuyện đó đã chấm dứt từ lâu rồi, cô có những ngày tháng của mình, không muốn cùng một kẻ lừa đảo dây dua.