Sau khi tốt nghiệp, Lâm Tĩnh chỉ từng ngồi ké xe đạp bạn học một lần để về nhà, nhưng bạn học cũng là nữ, sức lực yếu, nên chở cô nửa đường đã thở không ra hơi. Mà cô không biết đạp xe, không thể thay phiên với người đó, cho nên từ lần đó trở đi cô vẫn tự đi về.
Bởi vậy, trải nghiệm ngồi xe đạp đến thành phố lần này đối với Lâm Tĩnh mà nói còn rất mới mẻ.
Không giống như Lâm Tĩnh buổi sáng thức dậy mơ mơ màng màng quên mất thời gian, Phương Á Lan đã mong mỏi buổi hẹn hò hôm chủ nhật từ lâu, trời chưa sáng cô ta đã dậy, bận rộn nhào bột hấp bánh bao.
Bánh bao không phải hấp cho người trong nhà ăn mà là vì mang cho Triệu Hoàng Nghị ăn.
Xem qua cốt truyện trong nguyên tác, Phương Á Lan hiểu rất rõ Triệu Hoàng Nghị không chỉ muốn tìm vợ mà càng muốn tìm người phụ nữ có thể giúp anh ta chăm sóc ba đứa con.
Lúc hấp bánh bao Phương Á Lan cũng không rảnh tay, mà là trở về phòng nhìn vào cửa sổ bắt đầu đánh phấn lên mặt.
Kỹ thuật trang điểm của Phương Á Lan là học ở kiếp trước, cô ta là người thích đẹp, dù cho là thời điểm khó khăn nhất thì cô ta cũng phải tút tát cho mình thật xinh đẹp. Chỉ là khi cô ta lớn tuổi ngày tháng trôi qua thật là thất vọng tràn trề, chẳng thể bảo dưỡng được, cũng không mua nổi những mỹ phẩm đắt tiền, dù là kỹ thuật lợi hại đến đâu cũng không thể xóa đi những dấu vết của năm tháng trên mặt cô ta.
Bởi vậy sau khi trọng sinh, Phương Á Lan đặc biệt quan tâm đến việc chăm sóc da, hiện tại cô ta chẳng những lấy dưa leo đắp mặt hàng ngày mà thỉnh thoảng còn dùng lòng trắng trứng dưỡng da. Vì thế mẹ cô ta không ít lần than phiền cô ta lãng phí, chỉ là sau khi thấy cô ta tìm được đối tượng là doanh trưởng thì lời nhắc như vậy cũng dần ít đi.
Nhìn làn da ngày càng trở nên căng mịn của mình, khóe môi Phương Á Lan nở một nụ cười, lấy ra từ trong ngăn kéo một hộp phấn trứng vịt, cầm bông dặm phất đánh lên mặt.
Kiếp trước hồi hai mươi mấy tuổi cô ta không nỡ dùng mấy thứ này, đương nhiên cô ta cũng không dám dùng, tác phong sinh hoạt trong thời đại này vô cùng rập khuôn, nếu như cô ta cả ngày trang điểm màu mè hoa lá hẹ thì chả có vấn đề gì cũng bị người ta bắt lại tra khảo.
Sau khi trọng sinh Phương Á Lan cũng không dám trang điểm hoa hòe lộng lẫy, chỉ dặm lên mặt một lớp phấn trứng vịt, sau đó vẽ lông mày, không dám dùng son môi nhưng dùng phấn có màu giống son môi.
Sau khi trang điểm xong Phương Á Lan cũng không thay đổi mấy, chỉ là làn da trắng hơn chút, môi nhìn qua trơn bóng hơn, còn có lông mày đậm đen, làm cô ta nhìn qua trông có tinh thần hơn, giá trị nhan sắc cũng tăng lên không ít.
Trong lòng Phương Á Lan vô cùng vừa ý.
Đàn ông đều là động vậy yêu bằng mắt, thân là nam chính Triệu Hoàng Nghị cũng không ngoại lệ, Phương Á Lan vẫn luôn cảm thấy rằng nếu Lâm Tĩnh không phải lớn lên xinh đẹp thì Triệu Hoằng Nghị chắc chắn cũng sẽ không vừa gặp cô ta đã yêu, lúc bị từ chối cũng không buông tay mà ở bên cạnh bảo vệ cô ta.
Mà nhan sắc của cô ta tuy không bằng Lâm Tĩnh nhưng hơn ở cái cô ta có kỹ năng trang điểm, cũng chả kém gì so với Lâm Tĩnh.
Đời này, cô ta phải nắm được trái tim của Triệu Hoằng Nghị.
Phương Á Lan trang điểm xong, bánh bao cũng hấp xong rồi, cô ta đem theo hai cái để mình ăn, lại để vào hộp cơm thêm bốn cái. Triệu Hoằng Nghị là đàn ông, sức ăn cũng lớn hơn nhiều, bốn cái bánh bao là vừa đủ Ăn xong bữa sáng, Phương Á Lan liền ra ngoài.
Vốn Triệu Hoàng Nghị nói muốn tới rước cô ta, nhưng cô ta muốn thể hiện mình là người tinh ý, lấy lí do sợ phiền tới anh ta nên chọn địa điểm gặp mặt là ở công viên thành phố.