Nhưng dù nhọc lòng, Hoàng Nguyệt Cầm vẫn phải nghĩ cách để tác hợp hai người: “Gần đây không phải có một cá công viên sao, nơi đó khung cảnh cũng ổn áp lắm.” Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Kỷ Minh Quân, ý bảo anh chủ động một tí.
Nhận thấy ánh mắt của Hoàng Nguyệt Cầm, Kỷ Minh Quân hỏi: “Đi à?"
Hoàng Nguyệt Cầm nghẹn ngào, anh hỏi lời này cứng nhắc quá thể đáng luôn!
Nhưng bà ấy nghĩ lại, tuy rằng hỏi có hơi cứng nhắc nhưng lần này tốt xấu gì anh cũng nghe khuyên nhủ, có thể thấy được cậu ấy vừa ý cô gái này nên trong lòng cũng thấy dễ chịu.
Đối với lời mời của Kỷ Minh Quân, Lâm Tĩnh có hơi do dự, ngược lại không phải lo lắng không đủ thời gian, công viên Hồ Dương nằm trên đường đến của cô, bên trong cũng không lớn lắm, đi một vòng rồi về đơn vị cũng không mất quá nhiều thời gian. Chỉ là cô có chút lưỡng lự, nếu dạo công viên xong anh mời cô đi đến chỗ khác, cô có phải đồng ý hay không?
“Đi chứ, đương nhiên muốn đi.” Thấy Lâm Tĩnh không hé răng, Chu Yến Hồng vội nói: “Ông bà xưa nói rất đúng, sau khi ăn xong đi một chút, sống đến chín mươi chín tuổi, ăn xong rồi thì nên ra ngoài đi dạo nhiều nhiều, Tiểu Lâm cô nói xem có đúng hay không?
Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỷ Minh Quân, chầm chậm gật đầu: “Đúng vậy."
Bởi vì biểu hiện lúc trưa của Kỷ Minh Quân, theo Hoàng Nguyệt Cầm mà nói, bà ấy sẵn lòng để hai người họ yêu đương.
Nhưng bà ấy lại nghĩ tới, kết hôn là chuyện cả đời, nếu hai người không hợp thì cứ để bà ấy lúc này ngăn cản hai người họ yêu đương, nếu bọn họ hồ đồ kết hôn cũng chẳng qua được mấy ngày tốt đẹp. Một khi đã như vậy thì cho bọn họ tự mình tiếp xúc, tốt xấu gì trước khi kết hôn cũng hiểu rõ lẫn nhau, phần cuối cùng là do chính bọn họ quyết định, đỡ phải mất thời gian.
Sau khi nghĩ thông, Hoàng Nguyệt Cầm không tính đi theo sau họ nữa, nói với Kỷ Minh Quân bà ấy về trước. Còn Chu Yến Hồng chỉ mong sao hai người họ ở cùng một chỗ nên thấy Hoàng Nguyệt Cầm đi rồi cũng nhanh chóng tìm lý do rời đi.
Mấy bà đi rồi, Kỷ Minh Quân hỏi: “Công viên đi như nào?"
Mặt Lâm Tĩnh lộ vẻ kinh ngạc: “Ngài chưa đi qua lần nào sao?” Anh tốt nghiệp học viện quân sự đã lập tức tới Hồ Dương rồi, chắc ở bên này ít nhất cũng mấy năm rồi chứ?
“Công việc của tôi khá bận, rất ít khi ra ngoài.” Kỷ Minh Quân giải thích nói.
Lâm Tĩnh ồ một tiếng, chỉ về phía bên trái nói: “Đi hướng này."
Có lẽ là đã qua giờ cao điểm điểm nên người trên đường so với lúc Lâm Tĩnh tới đã ít đi rất nhiều. Lúc đi qua hợp tác xã, cô đưa mắt nhìn người bán hàng chống tay ngủ gà ngủ gật hiển nhiên cũng không có khách nào đến mua. Cung văn hóa néo nhiệt hơn vừa rồi nhiều, bên ngoài có mấy đứa bé đang chơi trò chơi.
Lâm Tĩnh đột nhiên lên tiếng: “Thật ra đêm hôm đó tâm trạng tôi đang rất tệ, ngoài trời tối mịt, còn có muỗi nữa, cổ tôi còn bị đốt mấy phát.” Cô quay đầu nói rồi chỉ chỉ sau cổ mình.
Theo động tác của Lâm Tĩnh, ánh mắt Kỷ Minh Quân dừng ngay cổ của cô.
Thời gian cũng đã trôi qua một tuần, chỗ bị cắn ở cổ cô cũng đã lặn từ lâu, khi ánh mặt trời rọi xuống, Kỷ Minh Quân chỉ nhìn thấy màu da trắng hồng của cô, bởi vì quay đầu qua khiến cổ vươn ra một cách vô thức, mạch máu màu xanh bên dưới cũng càng thêm rõ ràng, làm cô thoạt nhìn có thêm vài phần yếu ớt.
Nhưng Kỷ Minh Quân biết đây chỉ là ảo giác của chính mình, cô gái trước mắt này, ngoài mềm trong cứng.
Lúc Kỷ Minh Quân đang suy tư, Lâm Tĩnh đã mở miệng nói tiếp: “Sau đó vào lễ đường, tâm trạng của tôi lại càng tệ, vì người đồng nghiệp đồng ý giúp tôi mượn quần áo đang ở nói chuyện với người khác."
“Sau đó thì sao?"
“Sau đó tôi rời đi luôn.” Lâm Tĩnh lại nhìn về phía Kỳ Minh Quân rồi nói: “Nhưng đêm hôm đó tâm trạng tôi rất tốt, anh biết tại sao không?"
“Tại sao vậy?"