Kỷ Minh Quân cũng ôm Lâm Học Binh đi vòng quanh hai vòng, tuy rằng không thích vợ chồng Lâm Vệ Đông, nhưng anh vẫn thích đứa nhỏ, thứ nhất đứa trẻ mới mấy tháng không nhìn ra tính tình, cười cười làm cho người ta rất thích, thứ hai là đứa trẻ này thực sự được nuôi dưỡng tốt.
Kỷ Minh Quân nghĩ, nếu như con gái mình có sức khỏe khỏe mạnh như Lâm Học Binh thì thật tuyệt.
Mặc dù Tây Tây có thể ăn uống khá tốt, nhưng cô bé chỉ nặng hơn năm cân, sau khi sinh trông hơi gầy, may mắn là cô bé không bị sinh non, các cơ quan trong cơ thể của đứa trẻ phát triển bình thường, không gầy yếu ốm yếu như trẻ sinh non, nên anh có thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Trước khi đứa bé này ra đời, Kỷ Minh Quân đối với con bé rất kỳ vọng, anh hy vọng con bé có thể khỏe mạnh, xinh đẹp, lớn lên sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng sau khi đứa bé ra đời, Kỷ Minh Quân chỉ có kỳ vọng đối với điều đầu tiên, anh hy vọng đứa bé sẽ khỏe mạnh, không có bệnh tật đau đớn.
Đương nhiên, nếu như sau năm tháng tuổi, cân nặng có thể vượt qua Lâm Học Binh thì càng tốt.
Nghĩ đến đây Kỷ Minh Quân hỏi: “Con trai của anh nặng bao nhiêu?”
Câu hỏi này đột nhiên vang lên, Lâm Vệ Đông sửng sốt: “Sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút thôi.” Kỷ Minh Quân nói.
Lâm Vệ Đông thực sự không biết con trai mình nặng bao nhiêu, mặc dù thỉnh thoảng anh ta đều bế đứa trẻ đến nhà họ Kỷ, đối với con trai mình yêu thương chiều chuộng như một người ba mẫu mực, nhưng thực tế Trần Phương là người chăm sóc đứa trẻ, ở nhà anh ta hiếm khi be con.
Đây là suy nghĩ nhất quán của hai ba con nhà họ Lâm, nam chịu trách nhiệm bên ngoài nữ phụ trách trong nhà, Trần Phương kể từ khi ở cữ vẫn chưa quay lại làm việc tại xưởng kim loại, cũng không nấu cơm nhiều, chăm con không phải là điều nên làm sao?
Vì vậy, Lâm Vệ Đông trong lúc nhất thời thật sự không thể trả lời câu hỏi của Kỷ Minh Quân được.
Ba đẻ còn không biết, Lâm Quốc Văn cũng không thể hy vọng vào, vẫn là Trương Tú Mai dựa trên kinh nghiệm ước tính: “Học Binh tay dài chân dài, người cũng mập mạp, có lẽ nặng tầm mười sáu mười bảy cân”
Lâm Vệ Đông không chắc chắn nói: “Có lẽ vậy”
Kỷ Minh Quân lên tiếng đáp lại, giữ bốn chữ “mười sáu bảy cân” trong lòng, đưa Lâm Học Binh trả lại cho Lâm Vệ Đông, nhìn con gái vẫn còn đang ngủ say.
Lâm Vệ Đông ôm con trai vào lòng đến xem cháu ngoại gái, khen ngợi: “tiểu nha đầu lớn lên thật dễ thương” Sau đó hỏi liệu tên của cô bé đã được chọn chưa.
Lâm Tĩnh gật đầu, đem tên và nhũ danh của con gái nói một lần.
Lâm Quốc Văn nghe xong cũng khen cô bé này tên hay, sau đó lại đến xem cháu ngoại gái, nói với Lâm Tĩnh: “Con bé này lớn lên nhìn thật giống con.
“Mũi và miệng trông giống Tĩnh Tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn là giống Minh Quân.” Lâm Vệ Đông tiếp tục nói.
Lâm Quốc Văn gật đầu: “Tóc cũng giống Minh Quân”
Lâm Tĩnh: “...” Đau lòng quá.
Trò chuyện về đứa bé, không khí trong phòng bệnh trở nên hòa thuận hơn, Trương Tú Mai không còn lạnh lùng với Lâm Quốc Văn như trước nữa, nhìn thấy áo sơ mi mới trên người ông ta còn hỏi một câu: “Gần đây mới mua quần áo?”
Lâm Quốc Văn sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn quần áo trên người, khó chịu nói: “Tôi không có mua, là mới may.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Vệ Đông nhìn thấy quần áo của Lâm Quốc Văn, nghe thấy tiếng nhìn qua hỏi: “Ba người may quần áo mới khi nào thế? Tại sao con không biết?”
“Không bao lâu, chỉ khoảng thời gian trước thôi. Lâm Quốc Văn úp úp mở mở nói.
Lâm Vệ Đông đột nhiên nhận ra: “Ba làm vào lúc rảnh rỗi trong ca đêm phải không? Kiểu dáng rất đẹp, màu sắc cũng rất hợp với ba”
Sắc mặt Lâm Quốc Văn thả lỏng: “Chỉ chọn bừa thôi, có thể mặc là được.
Trương Tú Mai giọng điệu thản nhiên nói: “Kiểu dáng thì không tồi, tay nghề cũng tốt, xem ra trong nửa năm qua ông đã thay đổi rất nhiều”