Chương 530: Kỷ Lâm Hi

Lâm Tĩnh thì lại từ từ căng thẳng, do dự bây giờ mình cởϊ qυầи áo hay là chờ một lát nữa cởi.

Nhưng Lâm Tĩnh không do dự quá lâu, bởi vì trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên cô liền thấy vết bầm tím trên cánh tay vén tay áo của Kỷ Minh Quân.

Đối với chuyện cắn Kỷ Minh Quân, Lâm Tĩnh cũng không phải là không có chút ấn tượng nào, nhưng cô cũng không hoàn toàn nhớ rõ.

Nói thật, cô nhớ lúc ấy mình có cắn thứ gì đó, nhưng cô không biết mình lại cắn Kỷ Minh Quân.

Lúc ấy cô quá đau đớn, bác sĩ lại cứ bảo cô gắng thêm sức, đừng khóc để tiết kiệm chút sức lực. Nhưng cô không biết làm sao để mình không khóc, càng không biết làm sao để thêm sức.

Vừa hay lúc ấy trước mặt có cây gậy, đương nhiên bây giờ Lâm Tĩnh đã biết là cánh tay của Kỷ Minh Quân. Nhưng lúc đó tầm mắt cô mơ hồ, cho là cây gậy, liền há miệng cắn.

Chờ đứa trẻ ra đời thì Lâm Tĩnh đã sức cùng lực kiệt ngủ mất. Chờ đến trưa hôm sau tỉnh lại, Kỷ Minh Quân đã sớm kéo ống tay áo chỉnh tề, cho dù là bế con hay là lấy đồ cũng không hề thấy anh tỏ ra khó chịu, cho nên Lâm Tĩnh vẫn không nhớ nổi chuyện này.

Mãi đến khi Kỳ Minh Quân vì giúp cô lau người mà vén tay áo để lộ cánh tay, trí nhớ tối qua của cô mới dần dần quay lại.

Khi Kỷ Minh Quân vắt khăn xong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Tĩnh hai mắt đỏ hoe nhìn cánh tay mình, cũng cúi đầu nhìn theo.

Thật ra thì tối qua sau khi sinh bé con, bác sĩ Lê nhắc anh đến phòng cấp cứu lấy chút thuốc, nhưng con gái mới sinh nhiều chuyện phải lo, mặc dù anh đã đồng ý nhưng bận quá nên không có thời gian xử lý.

Kết quả làm xong hết việc lại quên mất chuyện này, mãi đến khi về nhà tắm lúc sáng thấy dấu răng trên cánh tay mới nhớ. Chẳng qua là chỗ lúc đó bị cắn trở nên bầm tím, nhưng đã quá thời gian hiện rõ vết cắn, đã bắt đầu khép lại rồi nên anh liền không quá để ý.

Bởi vì không quá để ý nên anh cũng sắp quên chuyện này nên mới vén ống tay áo trước mặt cô để cô thấy vết thương trên cánh tay.

Cánh tay bị thương của anh bị Lâm Tĩnh kéo qua, cô nhẹ nhàng chạm vào da cạnh vết thương, lúc mở miệng giọng nói đã nghẹn ngào: “Có phải rất đau hay không?”

“Không, không đau...”

Kỷ Minh Quân đang muốn nói mình không đau lắm, nhưng Lâm Tĩnh đã ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn anh nói: “Rất xin lỗi”

Kỷ Minh Quân nghe vậy liền thở dài, vươn tay khẽ vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp: “Không cần nói xin lỗi với anh. Thực ra anh rất vui vì có thể chia sẽ đau đớn với em.”

Huống chi, đau đớn khi cánh tay bị cắn còn không bằng một phần đau đớn lúc em ấy sinh con.

Lâm Tĩnh còn trẻ, sau khi sinh con hồi phục rất nhanh, ngày hôm sau đã có thể rời giường và đi lại.

Mặc dù sau khi chuyển động vẫn sẽ đau, nhưng hôm qua Lâm Tĩnh đã nằm trên giường cả ngày, toàn thân đều đã tê dại, thà bị đau cũng không muốn liên tục nằm trên giường, thường thường sẽ xuống đi lại hai vòng.

Trương Tú Mai mặc kệ Lâm Tĩnh đi lại, nhưng vì sợ cô bị cảm lạnh, bây giờ cô không được mắc bệnh, có điều buổi trưa mặt trời nắng gắt, Lâm Tĩnh tình nguyện ra ngoài đi dạo thì bà ấy cũng sẵn lòng.

Không chỉ có Lâm Tĩnh khôi phục nhanh chóng, mà còn có Tây Tây, làn da thay đổi từ ngày này sang ngày khác, đến chủ nhật khi Tống Ngọc Bình bọn họ đến thăm, làn da của cô bé đã trở nên mịn màng, hơn nữa còn trắng hồng. có mấy người thẳng thắn khen ngợi dáng vẻ của cô bé xinh.

Mặc dù Lâm Tĩnh cảm thấy con gái mình là xinh đẹp nhất trong đám trẻ con ở đại viện, nhưng sau khi nghe mọi người khen ngợi, cô vẫn khiêm tốn nói: “Làm sao có thể biết một đứa trẻ vừa mới sinh ra có đẹp hay không chứ?”

“Ai nói trẻ sơ sinh không thể nhìn ra có đẹp hay không?” Tống Ngọc Bình không tán đồng với lời nói của Lâm Tĩnh.