“Kỷ Lâm Hy?” Lâm Tĩnh lặp lại một lần nữa, trên mặt lộ ra nụ cười: “Cũng được. Vậy tên chính là Kỷ Lâm Hy còn tên ở nhà là Tây Tây có được không? Tây trong dưa hấu.
Kỷ Minh Quân không có ý kiến, nói: “Tây Tây rất hay.
Còn Trương Tú Mai, mặc dù bà ấy không có ý kiến với tên chính và tên ở nhà của cháu gái ngoại, nhưng lại rất có ý kiến với sự diễn tả của con gái: “Con là muốn ăn dưa hấu chứ gì? Sau này ở trước mặt người khác cũng không thể giới thiệu như vậy được, phải nói là Tây trong đông tây nam bắc. Nếu không, người khác vốn không nghĩ tới, con vừa nhắc, sau này nhìn thấy Tây Tây liền nghĩ đến dưa thì phải làm sao.”
Tuy rằng bà ấy học vấn không cao, nhưng kiến thức thông thường thì vẫn có, nói người dưa thì cũng không phải lời hay ho gì.
Không phải Trương Tú Mai nói, Lâm Tĩnh cũng không nghĩ tới điểm ddos, nhưng bây giờ cô thực sự có chút thèm dưa hấu. Nhưng mùa này không có dưa hấu bán hơn nữa ngay trước mặt mẹ ruột, Lâm Tĩnh cũng không dám nói, không thể làm gì khác hơn là nói: “Con nhớ rồi”
Quyết định tên chính của cháu gái ngoại xong, tâm trạng của Trương Tú Mai cũng sáng sủa hơn, biết rõ bé con còn đang ngủ nhưng vẫn không kìm được cúi đầu dỗ dành con bé: “Bảo bảo của chúng ta có tên rồi, Tây Tây, Tây Tây.”
Buổi tối ăn cơm xong, Lâm Tĩnh liền bảo Trương Tú Mai trở về.
Vốn là Trương Tú Mai không quá bằng lòng, bà ấy lo lắng một mình Kỷ Minh Quân không giúp được. Nhưng Lâm Tĩnh nói cô cũng hoạt động được một chút rồi, có thể giúp anh. Hơn nữa trong phòng bệnh có ba cái giường, bé con, Lâm Tĩnh, Kỷ Minh Quân mỗi người một cái, bà ấy ở lại cũng không quá tiện.
Hơn nữa Kỷ Minh Quân nói nếu như bà ấy ở lại tương đương với việc phải chịu đựng một mình, hôm sau tinh thẫn cũng uể oải. Vừa hay buổi chiều anh ngủ bù rồi, không bằng để anh trông nom buổi tối, hôm sau bà ấy qua đổi với anh, hai người thay phiên nhau cũng đỡ hơn.
Trương Tú Mai nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, liền đem tã lót thay ra của Tây Tây mang về, định buổi tối giặt xong phơi khô, ngày mai hoặc ngày mốt cũng có cái để thay.
Trương Tú Mai vừa rời đi, Lâm Tĩnh đã bảo Kỷ Minh Quân rót nước giúp cô, chuẩn bị lau chùi cơ thể.
Mặc dù tháng chín nhiệt độ đã hạ xuống khá nhiều, nhưng ban ngày cũng không tính là mát mẻ, hơn nữa hôm qua cô sinh con, cả người toàn mồ hôi, buổi sáng lúc tỉnh dậy cả người dính dính, cô cảm thấy bây giờ mình đi tắm chắc chắn là kỳ ra không ít ghét.
Nhưng mẹ cô lại quản phương diện này rất chặt, ban ngày cô mới nói đến đã bị hung hăng nói cho một trận nên chỉ có thể nhịn. Mãi đến khi mẹ ruột rời đi, cô mới bảo Kỷ Minh Quân mình muốn lau người.
Lúc đầu Kỷ Minh Quân có chút do dự, bởi vì trước khi đi mẹ đã dặn đi dặn lại là Kỷ Minh Quân chớ chiều Lâm Tĩnh, bị cảm trong lúc ở cữ cũng không phải chuyện nhỏ. Nhưng cuối cùng anh vẫn không chống cự được sự nũng nịu vừa đấm vừa xoa của Lâm Tĩnh, nhưng phải để anh lau người cho cô.
Lâm Tĩnh lập tức đỏ mặt, nhưng với tình trạng hiện tại của cô, hai chân còn đỡ, nhưng lau phía dưới thì có chút khó khăn, do dự một lát rồi vẫn đồng ý.
Lâm Tĩnh gật đầu, Kỷ Minh Quân liền cầm chậu nước ra ngoài.
Trong bệnh viện có cấp nước nóng, chỗ rót nước ở ngay sau nhà ăn bệnh viện, không xa, kể cả xếp hàng cũng chỉ năm sáu phút. Không lâu lắm Kỷ Minh Quân liền bưng chậu trở về.
Sau khi vào phòng bệnh anh liền khoá cửa, sau đó là cửa sổ trước sau, kéo hết rèm cửa sổ lên, sau đó anh tìm khăn lông Lâm Tĩnh dùng để tắm ném vào trong chậu nước.
Trong quá trình lau người, Kỷ Minh Quân vẫn luôn rất bình tĩnh, động tác không hoảng, không vội.