Chương 528: Kỷ Lâm Hi

Cô đã lau sạch ngực, đang một tay đè lại cổ áo, một tay kéo lại áo ngực. Nhưng bởi vì áo ngực tuột xuống dưới, hơn nữa người cô còn đau, không dám động mạnh, nên khá phí sức.

“Để anh.”

Lâm Tĩnh còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Minh Quân đã tới trước mặt cô, kéo tay cô ra, tay trái thì đưa vào cổ áo cô.

Tuy rằng lúc tay anh trượt xuống không chạm vào tay cô, nhưng quần áo cô rộng như vậy, trong lúc tìm áo ngực, tay anh cũng không tránh khỏi chạm vào da thịt cô.

Theo lý thì việc này cũng không là gì.

Dù sao thì sau khi mang thai, bác sĩ dặn dò tốt nhất là không này kia ở trong phòng mấy tháng. Hai vợ chồng cùng nằm trên một cái giường cũng không thể hoàn toàn “tâm lặng như nước”, thân thiết là chuyện thường xuyên xảy ra. Mặc dù đều là anh nửa đêm anh xông đi tắm mà chấm dứt, nhưng động tác so với bây giờ nóng bỏng hơn nhiều.

Nhưng khi ngón tay thô ráp của anh lướt qua da thịt cô, cô vẫn không kìm được mà run rẩy, thậm chí không tự chủ được mà cắn chặt môi.

Vì vậy khi ngón tay Kỳ Minh Quân chạm vào dây áo ngực bị tuột, lúc anh nghiêng mặt nói chuyện liền thấy biểu cảm ẩn nhẫn trên mặt Lâm Tĩnh, hô hấp bỗng trở nên dồn dập.

Bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên mập mờ.

Nhưng Kỳ Minh Quân còn chưa kịp có hành động gì thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng của Trương Tú Mai: “Sao cửa lại khoá? Tĩnh Tĩnh con vẫn chưa xong à?”

Lâm Tĩnh bừng tỉnh, ngẩng đầu hỏi: “Xong chưa?”

Kỳ Minh Quân ừ một tiếng, kéo áo ngực của Lâm Tĩnh lên: “Anh đi mở cửa”

Nhân lúc Kỳ Minh Quân mở cửa, Lẫm Tĩnh nhanh chóng cài chắc nút áo, rồi nói với Trương Tú Mai đang vào phòng: “Mẹ vừa đi đâu vậy?”

“Không đi đâu cả, ở bên ngoài vòng vòng một lát”

Trương Tú Mai đi tới cạnh cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra để cho ánh mặt trời chiếu vào: “Bảo bảo ngủ rồi?”

“Vâng, ăn xong liền ngủ.”

Trương Tú Mai vòng qua giường bệnh đi nhìn cháu gái ngoại, cười nói: “Có thể ăn, có thể ngủ là chuyện tốt. Đúng rồi, tên bảo bảo hai đứa đã nghĩ xong chưa?”

Nói đến chuyện này trong lòng Trương Tú Mai cũng coi như là chịu phục. Lúc kiểm tra ra Lâm Tĩnh đang mang thai, hai vợ chồng liền bắt đầu thảo luận xem đứa trẻ tên gì, các từ ngữ mang ngụ ý tốt liền liệt kê ra một đống, nhưng hơn nửa năm trôi qua vẫn chưa tìm ra cái tên nào.

Trương Tú Mai nói: “Khi con bé chưa ra đời, hai đứa không có chủ kiến cũng được, dù sao vẫn còn thời gian từ từ suy nghĩ. Nhưng bây giờ đứa trẻ đã sinh ra rồi, coi như là tên gọi ở nhà cũng phải có một cái chứ, cũng không thể cứ gọi là bảo bảo được.

Mặc dù gọi Bảo Bảo cũng được nhưng quá nhiều người lấy cái tên này, trong khu tập thể Đại Bảo, Tiểu Bảo cũng có mấy đứa rồi, không đủ đặc biệt.

Thật ra thì liên quan đến tên của con Lâm Tĩnh và Kỷ Minh Quân cũng không phải là hoàn toàn không có ý tưởng, chỉ là lúc thì bọn họ cảm thấy chữ này hay, lúc lại cảm thấy chữ kia hay hơn, qua một khoảng thời gian lại cảm thấy chữ được chọn trước đó không thích hợp, rồi lại lặp lại quá trình trên.

Nhưng, trước khi Lâm Tĩnh sinh hai người cũng chọn được mấy chữ, chỉ là vẫn chưa quyết định lấy chữ nào. Lúc này Trương Tú Mai hỏi, Kỳ Minh Quân liền nhìn về phía Lâm Tĩnh: “Em nghĩ thế nào?”

Lâm Tĩnh cong môi: “Vậy gọi là Hy đi. Chữ “Hy” bên cạnh có chữ “ngày”, ngụ ý là hy vọng”

Bê: Hy. Chữ hy này có bộ nhật E ở bên trái nghĩa là ngày.

Trương Tú Mai lập tức nói: “Chữ này hay!” Thật ra thì bà ấy cũng không biết chữ Hy viết thế nào, nhưng ngụ ý lại hay. Nhưng bà ấy cũng không quên con rể, nhìn về phía Kỳ Minh Quân hỏi: “Minh Quân, con cảm thấy thế nào?”

Kỳ Minh Quân trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Gọi là Kỷ Lâm Hy đi.”