Bởi vì có chút ngượng ngùng, cho nên vừa rồi, khi mẹ cô ở đây, cô liền nghiêng nửa người hướng vào trong ôm con. Mãi đến khi Trương Tú Mai thấy cháu gái ngoại thuận lợi bú sữa mới hơi hơi xoay người lại.
Lúc này Kỳ Minh Quân đi vào, Lâm Tĩnh lại phản xạ có điều kiện hơi né người.
Kỳ Minh Quân cũng ngay lập tức nhìn ra Lâm Tĩnh đang làm gì, hơi ngơ ra rồi nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh.
Thật ra thì anh hoàn toàn không cần căng thẳng như vậy, bởi vì Lâm Tĩnh mặc váy dài trước ngực có một hàng nút áo, sau khi cởi ra thì vén cổ áo sang hai bên, con bé liền có thể bú sữa được, cũng không lộ quá nhiều da thịt, nhưng anh không muốn để người bên ngoài lui tới nhìn thấy.
Mà Lâm Tĩnh nghe tiếng đóng cửa thì gò má đỏ bừng, đặc biệt là ánh mắt của Kỷ Minh Quân giống như có độ ấm khiến từ tai đến cổ cô đều đỏ bừng. Nhưng con gái chưa ăn no, cô cũng không dám động đậy, chỉ có thể nghiêng người đưa lưng về phía anh.
Kỷ Minh Quân ngồi xuống giường bệnh sau lưng Lâm Tĩnh, hắng giọng hỏi: “Đang đút sữa?”
Má Lâm Tĩnh càng đỏ, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kỳ Minh Quân cũng ừ một tiếng, lại hỏi: “Con tỉnh lúc nào?”
“Vừa mới tỉnh không lâu.” Lâm Tĩnh cúi đầu nhìn con gái đang bú sữa mẹ: “Thật giống như lại buồn ngủ rồi.”
Kỳ Minh Quân cũng không ngạc nhiên: “Trẻ sơ sinh đều vậy, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Anh một câu, em một câu, nói chuyện với nhau, nhiệt độ trên mặt Lâm Tĩnh cũng dần dần tản đi. Vốn cũng không có gì, hai người kết hôn gần một năm, cái gì của đối phương cũng thấy hết rồi, vốn cũng không cần xấu hổ.
Lâm Tĩnh bình tĩnh lại, nói chuyện cũng nhiều hơn chút: “Anh về mà không ngủ à?”
“Không ngủ được.” Kỳ Minh Quân cũng cảm thấy Lâm Tĩnh thả lỏng rồi liền không tiếp tục ngồi trên giường bệnh nữa mà đi vòng qua bên kia, khom người nhìn con gái, nhìn cổ họng cô bé không ngừng nuốt xuống, nét mặt nhu hòa: “Con bé ăn rất khoẻ.”
Lâm Tĩnh cười lên: “Điểm này giống anh”
“Giống như anh cũng tốt, có thể ăn là phúc. Kỳ Minh Quân nói khoác mà không biết ngượng.
“Vậy cũng không thể ăn quá mập” Lâm Tĩnh nói xong ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Quân, lại nghĩ tới chủ đề bị anh cắt ngang, cô liền thay đổi sắc mặt, nói: “Trong mắt anh toàn là tia máu mà còn nói không ngủ được! Mau ngủ đi!”
Biểu cảm của cô quá nghiêm túc, Kỳ Minh Quân không nói không buồn ngủ nữa, chỉ nhìn con gái nói: “Đợi em cho con bú xong anh ngủ.”
Lâm Tĩnh ừ một tiếng, cúi đầu nhìn con gái, vẻ mặt lại trở nên mềm mại: “Anh nói xem, da của con bé có phải trở nên mịn màng một chút hay không? Hình như cũng không còn đỏ như nãy nữa”
Mặc dù đều nói đứa trẻ sau sinh một ngày giống nhau nhưng cũng không khoa trương đến mức một giờ đồng hồ liền biến đổi, dù sao thì Kỳ Minh Quân thấy con gái cũng không có gì khác lúc mới sinh ra.
Nhưng vợ đang vui mừng, nếu anh dám nói không khác, thì tương đương với tìm mắng, bởi vậy anh nói: “Hình như vậy”
Lâm Tĩnh vui mừng: “Đúng đấy.”
Khi hai người nói chuyện con cũng đã ăn no, mặc dù miệng còn kêu nhưng không nuốt nữa.
Mới đầu Lâm Tĩnh còn không chắc chắn, đợi một lúc thấy cô bé không mυ"ŧ nữa liền chuẩn bị đặt cô bé xuống giường. Nhưng giường bệnh quá hẹp, cô lại ngủ ở giữa, để con nằm thì không tốt lắm nên nhất thời cô có chút lúng túng.
Kỳ Minh Quân thấy vậy liền ôm con gái từ tay Lâm Tĩnh, xoay người đặt lên trên giường bệnh, sau đó cầm cái khăn tay nhỏ đặt trên đầu tủ lau miệng cho con gái.
Tối qua anh cũng đã lau miệng cho con gái, coi như là có kinh nghiệm, nhưng trẻ con mới sinh ra yếu ớt, anh vẫn lo lắng làm đau con gái nên động tác rất cẩn thận.
Kỳ Minh Quân lau sạch vết sữa ở khoé miệng con gái, quấn lại tã mới xoay người nhìn Lâm Tĩnh.