Chương 525: Sau Sinh

Ví dụ như cái mũi xinh xắn cao cao, dáng môi không mỏng cũng không dày, đầu môi còn hơi vểnh lên. Mặc dù con bé nhắm mắt, nhưng nhìn chiều rộng của mắt con bé thì chắc chắn là mắt con bé sẽ không nhỏ, hơn nữa còn là mắt hai mí.

Còn cả tóc nữa. Hồi bé Lâm Tĩnh bởi vì tóc khô lại vàng nên bị gọi là con nhóc lông vàng, nhưng con gái cô vừa sinh ra tóc đã rất dày, hơn nữa lại đen nhánh, vừa nhìn liền biết giống ba con bé.

Đương nhiên, nếu sau khi tóc con bé dài ra, chất tóc mềm mượt giống như cô thì tốt, tóc con trai cứng có thể cắt đầu đinh, nhưng tóc con gái mà cứng thì lại không dễ xử lý như vậy.

Nếu như nếp nhăn trên mặt con bé mất đi, da cũng trắng hơn chút, Lâm Tĩnh có thể khẳng định con gái nhà cô nhất định là bé gái xinh đẹp nhất trong khu tập thể.

Đứa bé đầu tiên Kỳ Minh Quân bế cũng không phải con gái mình.

Lâm Tĩnh mang thai không lâu, Kỳ Minh Quân liền lấy con gái Từ Viễn Châu luyện tay, à không là bế con gái anh ấy. Nhưng trẻ sơ sinh xương mềm, cách bế không giống trẻ con hơn một tuổi vì vậy cách bế con gái của Kỳ Minh Quân là vừa học tối qua, bởi vì căng thẳng nên tư thế có chút cứng ngắc.

Lâm Tĩnh nhìn động tác cứng ngắc của anh, hơn nữa con gái lại đang ngủ, nhìn một lúc liền bảo anh đặt con lại chỗ cũ, sau đó bảo Kỳ Minh Quân và mẹ đỡ mình ngồi dậy.

Mặc dù phía dưới vẫn rất đau, nhưng có hai người đỡ nên cũng không đau đơn kinh khủng như vậy nữa, vẫn có thể chịu được.

Hơn nữa cô ngồi dựa vào giường, từ từ thả lỏng người, đau đớn cũng dần dần dịu lại.

Sau khi Lâm Tĩnh dựa vào giường, Trương Tú Mai nhấc bàn cơm đến, sau đó lần lượt mở hộp đựng cơm ra. Bởi vì Lâm Tĩnh mới sinh nên Trương Tú Mai về nấu cháo, mùi vị thức ăn cũng tương đối thanh đạm.

Nhưng, Lâm Tĩnh ăn từ bốn năm giờ chiều hôm qua, tuy rằng buổi tối có ăn đứt quãng một chút đồ ăn để giữ thể lực, nhưng lúc đó cô đau quá nên không có khẩu vị cho nên cộng lại cũng ăn không nhiều bằng bữa chiều hôm đó.

Mà sinh con lại là chuyện vô cùng hao phí thể lực, hơn nữa bây giờ cũng đã trưa rồi, Lâm Tĩnh quả thực đã đói lả rồi nên không hề chê mùi vị thức ăn thanh đạm, bưng bát lên ăn.

Đương nhiên Lâm Tĩnh cũng không quên hỏi Trương Tú Mai và Kỳ Minh Quân có ăn hay không.

“Buổi sáng mẹ về nhà, ăn xong rồi mới tới đây?” Trương Tú Mai nói xong liền thay Kỳ Minh Quân trả lời: “Tối hôm qua con được đẩy ra từ phòng sinh Minh Quân vẫn luôn ở phòng bệnh trông nom con đến khi trời sáng mới chợp mắt”

“Vậy anh có muốn ăn chút không?” Lâm Tĩnh đẩy hộp đựng cháo về phía Kỳ Minh Quân.

Kỳ Minh Quân lắc đầu nói: “Một lát nữa anh đến nhà ăn ăn là được.”

Lâm Tĩnh nhìn canh suông nhạt như nước trước mặt, hai người ăn chắc chắn không đủ, cô nghĩ anh đến nhà ăn ăn cũng tốt, nhưng lại thấy mắt anh hằn lên tia máu đỏ, cô nói: “Hay là anh ăn xong thì về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc rồi lại tới đi?”

Trương Tú Mai vội vàng phụ hoạ: “Tĩnh Tĩnh nói đúng đấy, con nên trở về ngủ một lúc đi Kỳ Minh Quân nghĩ tối qua cả người anh đổ mồ hôi, trên người dinh dính, nên đi tắm, nhưng ngủ thì không cần, một là anh không được, hai là có mệt thì trong phòng bệnh cũng có chỗ ngủ, anh liền nói: “Vậy anh về tắm rồi lại qua.”

Bởi vì buổi sáng Trương Tú Mai đã về khu tập thể cho nên mọi người đã biết chuyện Lâm Tĩnh sinh con gái, thấy Kỳ Minh Quân liền rối rít chúc mừng anh lên chức ba.

Nghe lời chúc mừng của mọi người, Kỳ Minh Quân mới nhớ ra có phải mình nên phát kẹo hay không, vừa hay ngày hôm qua có lấy phiếu đường, anh liền đi thẳng đến hợp tác xã cung tiêu, bảo Tống Ngọc Bình cân giúp mình hai cân kẹo hoa quả.