Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Đôi Vợ Chồng Trẻ Trong Đại Tạp Viện

Chương 523: Sinh Rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Tĩnh cảm thấy loại đau đớn này rất giống với cảm giác trong thời kỳ kinh nguyệt của mình, nhưng cơn đau càng nghiêm trọng hơn, cô chỉ nghĩ Kỷ Minh Quân - một người đàn ông trưởng thành, có thể không hiểu rõ nên không biết phải diễn tả thế nào. nên cô phải nói:“Tạm thời vẫn có thể chịu đựng được”.

Kỷ Minh Quân đưa tay chạm vào mặt Lâm Tĩnh, anh cảm nhận được hơi ẩm giữa các ngón tay, chính là mồ hôi chảy ra từ trán cô, cổ họng anh khẽ chuyển động: “Cảm ơn em đã vất vả rồi.” Lâm Tĩnh vẫn còn tâm trạng đùa: "Anh nói điều này hơi sớm.

Sự thật đã chứng minh, không nên tùy tiện nói đùa, Lâm Tĩnh mới vừa cười nhạo lời của Kỷ Minh Quân còn quá sớm, cơn đau chuyển dạ liền ngày càng thường xuyên và nghiêm trọng, thấy máu vào khoảng 7 giờ tối và cơn đau kéo dài đến tận sáng sớm, Lâm Tĩnh mới được đẩy vào phòng sinh.

Trong mắt các bác sĩ và y tá, quá trình sinh nở của Lâm Tĩnh diễn ra suôn sẻ, từ khi được đẩy vào phòng sinh cho đến khi đứa bé chào đời chỉ mất chưa đầy một tiếng rưỡi. Nhưng đối với Lâm Tĩnh và Kỷ Minh Quân, toàn bộ quá trình này rất đau đớn. Đặc biệt là Lâm Tĩnh, cô cảm giác như mình sắp chết mấy lần, không ngừng khóc, Kỷ Minh Quân có dỗ dành cô thế nào cũng vô ích.

Cô thậm chí còn giao phó lại di ngôn của mình, lúc ấy còn rất thông tình đạt lí, kêu anh đừng quá nhớ cô, nhớ chọn một cô gái tốt để tái hôn và phải đối xử thật tốt với con của cô, nhưng cô đồng thời cũng rất vô lý, nói rằng nếu anh dám kết hôn lần nữa, cô chết làm ma cũng sẽ không bao giờ buông tha cho anh!

Điều này khiến bác sĩ khóc cười không xong, nói rằng cô sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì xảy ra, thay vì lãng phí sức lực để truyền đạt di ngôn, thà cố gắng hết sức để sinh ra đứa bé còn hơn. Khi nghe thấy bác sĩ nói cô sẽ không sao, Lâm Tĩnh cảm thấy vui lên một chút.

Nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu, lúc là bộ dạng đáng thương của những đứa trẻ trong khu tập thể đang vật lộn kiếm sống dưới tay của người mẹ kế, khoảnh khắc khác là khuôn mặt của những đứa trẻ đó biến thành khuôn mặt của đứa trẻ có gương mặt kết hợp từ cô và Kỷ Minh Quân. Lúc thì là sau cái chết của cô, Kỷ Minh Quân sa sút tinh thần, lúc thì nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của anh khi tái hôn và nâng ly chúc mừng người khác...

Nghĩ đến đây, Lâm Tĩnh cắn vào cánh tay đang duỗi ra của Kỷ Minh Quân và bắt đầu dùng sức.

Ngay sau đó, một tiếng khóc vang lên trong phòng sinh.

Lâm Tĩnh há miệng, quay đầu nhìn Kỷ Minh Quân, đội mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn hỏi: "Em hình như... nghe thấy tiếng khóc?" Kỷ Minh Quân đứng dậy, liếc nhìn đứa bé được y tá ôm trong lòng, sau đó cúi đầu hôn chiếc trán đầy mồ hôi của Lâm Tĩnh, thanh âm cũng khàn khàn: "Đúng vậy, chúng ta có con gái rồi”

Nhìn con xong Lâm Tĩnh liền ngủ mê man, lúc cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Ánh mặt trời xuyên qua cửa thuỷ tinh trong phòng bệnh, chiếu vào phòng, vô cùng rực rỡ. Lâm Tĩnh còn chưa mở mắt đã biết chắc chắn là trời nắng đẹp.

Sau khi tỉnh lại dẫn, ký ức tối hôm qua cũng dần dần quay lại, phản ứng đầu tiên của Lâm Tĩnh là muốn tìm con.

Có thể là giường bệnh quá chật, hơn nữa trong phòng bệnh lại chỉ có một mình Lâm Tĩnh cho nên đứa bé được đặt ở chỗ trong cùng của giường bệnh. Bé con cách không xa, nhưng lại được quấn tã rất kín, Lâm Tĩnh lại nằm ngang nên không thấy được mặt bé.

Mẹ cô không ở đây, Kỳ Minh Quân thì nằm ở giường bên cạnh ngủ say, Lâm Tĩnh muốn nhìn con, không thể là gì khác là cố gắng chống người dậy.

Nhưng, cô vừa mới gắng sức một chút đã cảm thấy vô cùng đau đơn giống như bị xe rách, cô rên một tiếng rồi lại nằm xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »