Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Đôi Vợ Chồng Trẻ Trong Đại Tạp Viện

Chương 522: Sinh Rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Tĩnh gật đầu thật mạnh, nhận lấy cơm và đũa từ Tay Trương Tú Mai rồi bắt đầu ngấu nghiến.

Kỷ Minh Quân ở bên cạnh quan sát, đẩy hộp cơm đến trước mặt Lâm Tĩnh, nói: “Ăn từ từ thôi, uống chút canh đi.”

Lâm Tĩnh nhổ xương gà ra, nuốt từng thớ thịt bọc trong vị cay trong miệng, nhận lấy canh từ Kỷ Minh Quân đưa, uống một ngụm canh lớn.

Uống canh rất dễ cảm thấy no, trong bụng như có thứ gì đó, Lâm Tĩnh cũng không nóng lòng muốn ăn lại, nhưng lông mày vẫn chưa giãn ra vì bụng vẫn còn hơi đau.

Trong lúc Lâm Tĩnh đang ăn, Trương Tú Mai cất đồ đạc Kỷ Minh Quân mang đến.

Giường bệnh đều là phòng ba người, cạnh mỗi giường có một tủ thấp để đựng đồ dùng cá nhân. Trương Tú Mai nhét quần áo của Lâm Tĩnh và đồ dùng cho bé vào tủ, đặt bàn chải đánh răng và cốc tráng men lên tủ, treo khăn tắm lên tường, nhét chậu rửa mặt và bồn tắm dưới gầm giường.

Trong lúc thu dọn đồ đạc, Trương Tú Mai không quên hỏi thăm tình hình trong nhà, tuy tin tưởng vào tính cách của hàng xóm nhưng nếu không có xác nhận thì bà ấy vẫn không thể yên tâm.

Kỷ Minh Quân trả lời: "Lúc con về thì cửa đã khóa, nhưng trong nhà chẳng mất gì cả. Chắc là có người nhìn thấy cửa nhà chúng ta mở toang hoác nên giúp khóa lại.”

"Chắc là Thẩm Văn Lệ giúp chúng ta khóa cửa đấy, nhắc đến mới nhớ hôm nay phải cảm ơn Thẩm Văn Lệ, nếu cô ấy không đến gọi mẹ, mẹ làm sao mà biết Tĩnh Tĩnh đau, còn có Lão Giang ở hợp tác xã nữa, hôm nay mà có Lão Giang, nếu không mẹ cũng không biết phải làm sao đưa Tĩnh Tĩnh đến bệnh viện nữa. Tiểu Tống là người nhiệt tình, Lão Giang cũng là do cô ấy tìm nhờ giúp đỡ...” Trương Tú Mai đếm tới đếm lui và cảm thấy những gì xảy ra ngày hôm nay rất đúng với câu của người xưa: “Bà con xa không bằng láng giềng gần”, nếu không có những người hàng xóm nhiệt tình này thì ngày hôm nay chắc chắn sẽ không suôn sẻ như vậy.

Mặc dù lúc Kỷ Minh Quân trở về, Lâm Tĩnh đói đến gần như nhũn cả chân, nhưng cô lại ăn không nhiều nhặn gì, ngoài món gà cay rất nhanh đã hết ra còn có canh tam tiên và trứng hấp còn thừa lại, cơm trắng cũng thừa non nửa. Trương Tú Mai không đói nên phần còn lại của thức ăn đã đi vào dạ dày của Kỷ Minh Quân. Trên thực tế, điều này đã trở thành thói quen.

Trước khi mang thai, Lâm Tĩnh rất rõ lượng cơm của mình, khi đó cô sẽ ăn bao nhiêu bới bấy nhiêu, cơ bản là có thể ăn sạch đĩa.

Nhưng sau khi mang thai, cô thường cảm thấy đói, Lâm Tĩnh bắt đầu tự tin một cách mù quáng, mỗi lần cảm thấy mình có thể ăn được một con bò, cô luôn bởi nhiều cơm hơn, nhưng thường thì bát cơm thêm ấy ăn cũng chỉ được hai ba miếng, cô đã cảm thấy no, việc nhai nuốt bắt đầu trở nên khó khăn.

Mỗi khi chuyện này xảy ra, Kỷ Minh Quân sẽ chủ động giành lấy chén cơm.

Lúc đầu, Trương Tú Mai vẫn huých Lâm Tĩnh, bảo cô đừng quá tham lam, ăn bao nhiêu bới bấy nhiêu, đừng để con rể ăn đồ thừa của cô.

Đã quá nhiều lần riết bà cũng cũng không thèm quan tâm, dù sao hai vợ chồng một người nguyện đánh một kẻ cam chịu mà, cứ kệ chúng nó vậy. Ăn xong, Kỷ Minh Quân cất hộp cơm chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Trương Tú Mai ngăn lại: “Mẹ đi rửa cho, con có thể nói chuyện với Tĩnh Tĩnh đi”

Trương Tú Mai là người đã từng trải, biết rõ hiện tại Lâm Tĩnh cần Kỷ Minh Quân động viên, nhưng con rể từ trong quân doanh qua đây ngồi còn chưa nóng mông đã phải đi mua đồ ăn, về nhà thu dọn đồ đạc, hai vợ chồng vẫn chưa có thể nói chuyện đàng hoàng.

Kỷ Minh Quân cũng không từ chối, đưa hộp cơm cho Trương Tú Mai rồi ngồi xuống, nhìn vẻ mặt kiên cường của Lâm Tĩnh, anh nắm tay cô hỏi: "Em đau lắm không?”

Lâm Tĩnh lắc đầu nói: "Hiện tại không sao”

“Đau thế nào?" Kỷ Minh Quân hỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »