Chương 52: Nói Chuyện Rồi

Mà đây cũng là nguyên nhân kỷ Minh Quân xuất hiện tại hội Ái Hữu, anh bị sư trưởng Diêm sắp xếp người kéo anh đi tham gia.

Người giống như tảng đá này, anh lại có thể đem quân trang cho cô nương khác mượn được?

Dù sao thì Hoàng Nguyệt Cầm không tin, lúc bắt đầu bà cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng ai bảo chồng bà lại đi thuyết phục bà chứ, hơn nữa bà đều quen biết cô, bố mẹ của Kỷ Minh Quân, đến cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, bà thấy có lợi hơn khi nuốt lời.

Thật ra hôm qua lúc đi đến xưởng may mặc tìm Chu Yến Hồng, Hoàng Nguyệt Cầm có hỏi bà về chuyện này, nhưng Chu Yến Hồng không quản chuyện của hội Ái Hữu, nên làm sao biết được mất chuyện này chứ? Sau đó bà gọi Vương Ái Phương đi qua bên đó, nhưng lúc đó Hoàng Nguyệt Cầm đã bỏ xuống công việc dệt may quần áo, trực tiếp xin lấy bảng biểu họ tên công nhân, sau đó ánh mắt nhắm trúng trên cái tên Lâm Tĩnh.

Cũng vì vậy mà sau khi nghe xong Lâm Tĩnh giải thích, Hoàng Nguyệt Cầm móc nối biết rõ đầu đuôi ngọn nghành đã hiểu ra, ánh mắt trêu trọc nhìn Kỷ Minh Quân, hoá ra tảng đá cũng có ngày giác ngộ.

Nếu như hai người trước đây đã làm quen nhau rồi, Hoàng Nguyệt Cầm không muốn tiếp tục làm bóng đèn nữa, sau khi gọi món xong liền cùng Chu Yến Hồng xuống tầng một, dành không gian cho hai thanh niên trẻ.

ở Mà Lâm Tĩnh tuy rằng hy vọng hai người họ ở lại, nhưng họ đã có quyết định như vậy, cô không nên biểu hiện ngăn cản quá rõ ràng, chỉ có thể mắt trăn trối nhìn hai người họ xuống tầng một. Đợi cô thu về ánh mắt, vừa hay lại cùng Kỷ Minh Quân ánh mắt giao nhau, tim đập đột nhiên lệch một nhịp, sờ sờ mặt nghi ngờ hỏi: “ Trên mặt tôi có thứ gì sao?"

“Không có.” Kỷ Minh Quân đưa mắt đi nơi khác.

Lâm Tĩnh đáp một tiếng, ngại ngùng không dám hỏi anh vì sao cứ nhìn mình chằm chằm, cứng ngắc đổi chủ đề nói chuyện: “Lúc nãy khi tôi bước vào đây, nhìn thấy tầng một rất nhiều người nên còn nghĩ rằng việc kinh doanh ở đây rất tốt, kết quả là tầng hai hình như lại rất ít người."

Không những là rất ít người, sau khi Hoàng Nguyệt Cầm và Chu Yến Hồng đi xuống tầng một, tầng hai chỉ còn sót lại hai người bọn họ.

“Hôm nay là ngày đi làm hành chính.” Kỷ Minh Quân nói.

“Đúng vậy, ngày hành chính.”Lâm Tĩnh cầm ly nước lên uống một ngụm nước lọc, hỏi: “Anh hôm nay có đi làm... À, tôi không hiểu lắm về tình hình bộ đội, không biết hỏi như vậy có đúng hay không?"

Kỷ Minh Quân không đáp, chỉ nói: “Tôi đi từ trong khu quân đội đến đây."

“Vậy à, thế buổi chiều ngài có cần quay về không? Lâm Tĩnh hỏi.

“Lãnh đạo phê nghỉ phép buổi chiều rồi."

Lâm Tĩnh ngơ người một chút, Chu Yến Hồng không bảo cô xin nghỉ phép buổi chiều, lúc trước cô còn cho rằng là do Kỷ Minh Quân rất bận, cho nên hôm nay bọn họ chỉ ăn cơm trưa, kết quả... tuy là trong lòng có nghi ngờ, Lâm Tĩnh vẫn là nói thật ra: “Hai giờ chiều nay tôi phải đi làm."

Kỷ Minh Quân nghe xong cũng không kinh ngạc, chỉ giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Vừa qua mười hai giờ rưỡi, còn một tiếng rưỡi nữa."

Lâm Tĩnh: “Vâng"

Cách nói chuyện một đối một đáp khiến cho Lâm Tĩnh nhớ đến sự hiểu biết đối với Kỷ Hiểu Minh vào tối hôm tham gia hội Ái Hữu, vẻ mặt của anh tuy rằng lãnh đạm, nhưng bên trong thực ra là một người tốt bụng. Vì vậy, đôi tay cầm cốc do dự nửa nhịp, Lâm Tĩnh cuối cùng vẫn nói ta sự nghi hoặc trong lòng: “Cái đó... tôi có thể hỏi một chút ngài vì sao đến cùng tôi xem mắt hay không?"

Tuy rằng biết được Kỷ Minh Quân là người ngoài lạnh trong nóng, nhưng Lâm Tĩnh vẫn là không dám tự mình đa tình. Hơn nữa từ tình hình nói chuyện lúc nãy có thể thấy được, đối với lần xem mắt này rõ ràng Hoàng Nguyệt Cầm nhiệt tình hơn cả anh, cô có lí do hoài nghi người trước mắt là bị ép buộc tới xem mắt với cô.