Chương 515: Chuẩn Bị

Bởi vậy, cho dù không có Trương Tú Mai giúp đỡ, lúc bé con ra đời, có thể Lâm Tĩnh sẽ luống cuống tay chân, nhưng cô cũng tự tin mình sẽ thích ứng được rất nhanh.

Cô muốn Trương Tú Mai ở lại, cũng là để mẹ mình có một cuộc sống hạnh phúc hơn.

Mặc dù Trương Tú Mai luôn tươi cười mỗi lần Lâm Tĩnh về nhà sau khi kết hôn, nhưng Lâm Tĩnh là con gái của bà ấy, sao có thể không nhận ra trong lòng bà ấy khổ sở ngột ngạt.

Thực tế thì năm nay khi vừa chuyển vào khu tập thể ở Trương Tú Mai cũng không tỏ ra quá vui vẻ, nhưng sau khi quen thân với người trong khu tập thể, vẻ lo lắng trong mắt Trương Tú Mai đã dần phai đi.

Nhưng điều khiến Trương Tú Mai thật sự vui vẻ là được chạm vào máy may một lần nữa, mỗi khi nhìn thấy người khác mặc quần áo do mình làm ra, vẻ mặt bà ấy vô cùng thỏa mãn.

Chắc chắn sau khi trở về nhà Trương Tú Mai không thể may áo quần cho người khác như bây giờ nữa.

Đầu tiên là tay nghề của công nhân lâu năm ở nhà máy may không quá tệ, không ai bằng lòng bỏ tiền ra thuê người may áo quần, cho dù Trương Tú Mai không lấy tiền, thì vải vóc, gạo mì vẫn phải bỏ tiền ra mua.

Thứ hai là môi trường trong nhà máy may khá là phức tạp, hai năm qua xảy ra khá nhiều vụ ồn ào, đến chuyện con cái tố cáo cha mẹ cũng có. Mặc dù việc Trương Tú Mai dùng sức lao động để đổi lấy hàng hóa không được tính là đầu cơ trục lợi, nhưng nếu bị người khác để mắt tới, cũng khó tránh khỏi việc chọc trúng phiền phức. Phải biết rằng Lực lượng dân quân tự vệ chỉnh người ta cũng không cần bằng chứng xác thực, nhận được tin tức là sẽ bất chấp lật tung cả nhà bạn lên, không có vấn đề cũng sẽ tìm cho ra vấn đề.

Nhưng Lực lượng dân quân tự vệ không dám vào quân doanh để gây rối, hơn nữa kỷ luật trong quân đội rất nghiêm khắc, bất kỳ lời tố cáo nào cũng phải trải qua kiểm chứng nghiêm ngặt, chắc chắn là thật mới xử lý, nếu người tố cáo vu khống, vậy người bị trừng phạt sẽ chính là người tố cáo đó.

Bởi vậy, không ai trong khu căn cứ tập thể lại rảnh rang đi tố cáo chuyện của Trương Tú Mai, cho dù thật sự có người thật sự không muốn bà ấy sống yên, thì việc này cũng không cấu thành tội đầu cơ trục lợi, cùng lắm là giáo dục bằng lời vài câu, bảo bà ấy sau này đừng may đồ cho người ta nữa.

Trương Tú Mai không may quần áo cho người ta nữa thì cũng chẳng sao, nhưng người tố cáo sẽ khiến mọi người phẫn nộ, đâu phải tiền ai cũng do gió thổi tới, ai mà chẳng muốn được tiết kiệm tiền chứ?

Hơn nữa, do mâu thuẫn chồng chất, tình cảm giữa Trương Tú Mai và Lâm Quốc Văn đã không còn lại bao nhiêu, từ lâu hai vợ chồng đã ngủ riêng. Lại thêm trước khi Trương Tú Mai chuyển tới khu căn cứ tập thể, bà ấy đã cãi nhau với Lâm Quốc Văn một trận to, đến bây giờ quan hệ của hai vợ chồng vẫn chưa dịu xuống, gặp mặt chẳng nói được mấy câu, ở riêng ra thì còn được, miễn cưỡng sống cùng với nhau chỉ khiến hai người đều khó chịu.

Có vài người nhìn thấy ba mẹ bất hòa, có thể khuyên làm hòa thì sẽ không khuyên chia tay, nhưng bảo Lâm Tĩnh ích kỷ cũng được, nói cô vô lương tâm cũng chẳng sao, dù sao cô cũng không muốn mẹ mình phải chịu thiệt thòi.

Trần Phương thì càng khỏi phải nói, mặc dù sau lần đó tính tình kiêu ngạo cô ta đã nhanh chóng bớt đi, nhưng đến bây giờ Trương Tú Mai vẫn không muốn gặp cô ta. Nếu bà ấy về nhà ở, sau này ngẩng đầu không thấy củi đầu vẫn phải gặp Trần Phương, tâm trạng sẽ không được tốt.

Đương nhiên, có liệt kê bao nhiêu lý do đi nữa thì nói cho cùng vẫn là vì Lâm Tĩnh luyến tiếc mẹ mình.

Dĩ nhiên Kỷ Minh Quân biết rõ điểm này, cho nên nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của Lâm Tĩnh, anh buông đồng hồ xuống hỏi: “Mẹ nói với em thế nào?”