Chương 511: Xếp Hàng

“Con mở nấc nhỏ mà.” Lâm Tĩnh vội vàng nói.

“Nấc nhỏ cũng mạnh mà!” Trương Tú Mai thấy Lâm Tĩnh ngồi im, sầm mặt nói: “Con còn không mau ngồi xa ra một chút đi, lát nữa cảm lạnh rồi mẹ xem con làm sao!”

Lâm Tĩnh đành phải đứng dậy dời ghế ra sau, dời mãi đến chỗ mà Trương Tú Mai thấy được mới thôi.

Nhưng Trương Tú Mai vẫn chưa hài lòng: “Hồi trước đã nói với Minh Quân là đừng mua quạt điện rồi, mua về là con lại bật lung tung, bây giờ nhìn coi, thằng bé đúng là quá nuông chiều con rồi.”

Lâm Tĩnh thấy rất là oan: “Quạt điện là do anh ấy muốn mua, đâu phải con bảo đâu.

“Nếu con không đồng ý thì nó sẽ mua à?” Trương Tú Mai hỏi lại, chỉ vào chỗ Lâm Tĩnh đang ngồi nói: “Con ngồi im đây, không được dịch tới phía trước nữa.

Lâm Tĩnh bất đắc dĩ: “Con biết rồi ạ.

Bật quạt ở ngoài bị nhắc mãi nên khi thấy Kỷ Minh Quân đi ra từ phòng tắm, Lâm Tĩnh vội kêu anh chuyển quạt điện vào trong phòng.

Trương Tú Mai trong phòng nghe thấy tiếng động, đi ra nói: “Minh Quân, buổi tối con nhớ trông chừng, đừng để Tĩnh Tĩnh bật quạt đấy”

Kỷ Minh Quân sảng khoái đồng ý, sau đó để quạt điện vào cuối giường bên mình ngủ, chỉ là anh vẫn còn phải giặt quần áo, cho nên bỏ quạt xuống lập tức đi ra ngoài.

Tuy trong phòng chính chỉ còn lại một mình Lâm Tĩnh, nhưng cô đã không còn thấy nóng như hồi nãy nữa, thay vì bật quạt, cô cầm một cuốn sách dựa vào đầu giường đọc chậm rãi.

Chỉ là ở giai đoạn sau của thai kỳ, cô ngày càng dễ bị mệt, lúc làm việc phải tập trung tinh thần thì vẫn ổn, cứ thả lỏng ra là không bao lâu sau lại buồn ngủ. Lâm Tĩnh bỏ lại sách lên bàn trang điểm, nằm xuống bắt đầu ngáp.

Sau khi Kỷ Minh Quân giặt đồ về thì thấy Lâm Tĩnh che miệng, đôi mắt ướt nước, anh cởϊ qυầи dài vắt lên kệ đuôi giường, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô hỏi: “Buồn ngủ à?”

Lâm Tĩnh nghiêng người rúc vào lòng Kỷ Minh Quân, vô cùng buồn ngủ nói: “Có hơi hơi.”

Bụng dần dần to lên, Lâm Tĩnh cũng quen với việc nằm nghiêng ngủ, kiểu này đúng thật dễ chịu hơn nhiều, chỉ là đôi khi buổi sáng ngủ dậy cô lại đau lưng.

Cho nên Kỷ Minh Quân cũng đã quen việc xoa eo bóp vai cho Lâm Tĩnh bất cứ lúc nào, bàn tay đặt dưới người cô bắt đầu cử động. Lực tay của anh không mạnh, không bao lâu sau Lâm Tĩnh đã thoải mái thϊếp đi.

Sáng hôm sau lại bị tiếng đồng hồ báo thức gọi dậy.

Sau khi mang thai ngoại trừ chủ nhật, Lâm Tĩnh hiếm khi được tận hưởng cảm giác tự thức dậy, về cơ bản đều dựa vào đồng hồ báo thức, có khi đồng hồ báo thức cũng vô dụng, phải nhờ mẹ cô đi vào gọi.

Lâm Tĩnh híp mắt ngồi trên giường, rất muốn ngả lưng xuống ngủ tiếp một giấc, nhưng nghĩ còn phải đi làm, cuối cùng vẫn phải giãy dụa bò dậy.

Ăn xong bữa sáng đi ra ngoài thì chạm mặt Thẩm Văn Lệ, mặc dù cô ấy dậy sớm hơn Lâm Tĩnh, nhưng bình thường bữa sáng do cô ấy nấu, sau khi bận rộn xong lúc đi ngoài cũng không khác mấy với Lâm Tĩnh.

Đi cùng còn có Tống Ngọc Bình, mặc dù bữa sáng nhà cô ấy đều tới nhà ăn ăn, nhưng cô ấy có hai đứa con, cho bọn nó đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, cho bọn nhỏ ra ngoài rồi dọn dẹp lại nhà cửa, cũng sắp tới 7 giờ rưỡi.

Bởi vậy, sáng nào ra cửa cũng có thể nghe thấy sự ngưỡng mộ trong lời nói của Tống Ngọc Bình.

Lâm Tĩnh cười: “Bây giờ em đang là phụ nữ mang thai mà.”

Tống Ngọc Bình lắc đầu: “Có thai hay không liên quan gì, lúc chị mang thai cũng không có được đối xử tốt vậy đâu.”

Thật ra lúc Tống Ngọc Bình mang thai được đối xử không hề tệ, dù sao cũng là người có công việc chính thức, mỗi tháng đưa 20 đồng tiền sinh hoạt, để gia đình hòa thuận, lúc thường cô ấy cũng sẵn lòng giúp đỡ chút việc nhà, nhưng lúc có thai cô ấy không quá muốn cử động.