Chu Yến Hồng gật đầu nói: “Đây chính là Lâm Tĩnh.” Có ý nhắc nhở Lâm Tĩnh chào hỏi người ta.
Tuy rằng lúc mới bước vào Lâm Tĩnh có chút hồi hộp, nhưng có lẽ là trước đây đã từng gặp qua Kỷ Minh Quân, hoặc cũng có thể là nhìn thấy anh cũng không quá nghiêm túc như vậy, lúc gặp được người thật cô ngược lại cảm thấy được thả lỏng, cười nói: “Chào chủ nhiệm Chu.” Lúc quay qua Kỷ Minh Quân lại ngập ngừng, do dự trong chốc lát, nói: “Chào phó đoàn trưởng Kỷ"
“Chào đồng chí Lâm.” Kỷ Minh Quân gật đầu nhẹ chào lại.
Hoàng Nguyệt Cầm cười híp mắt lại hỏi: “Đây là lần thứ hai đồng chí Lâm và tiểu Kỷ gặp nhau đúng không?"
“Trước đây tiểu Lâm và đồng chí Kỷ từng gặp nhau rồi?” Chu Yến Hồng mắt sáng lên nhìn về phía Lâm Tĩnh.
Nghĩ đến lúc trước Chu Yến Hồng từng nói lần xem mắt này là do lãnh đạo của bên bộ đội nhìn trúng cô, Lâm Tĩnh đại khái có thể đoán được suy nghĩ trong lòng bà ấy. Nhưng nhìn biểu cảm lãnh đạm trên mặt của Kỷ Minh Quân, Lâm Tĩnh không cho rằng người nhìn trúng cô là bản thân anh. Vì vậy đối mặt với sự tò mò của Hoàng Nguyệt Cầm và Chu Yến Hồng, Lâm Tĩnh cân nhắc một chút rồi nói: “Hôm tổ chức hội Ái Hữu có gặp qua."
Chu Yến Hồng vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc, tuy xưởng may quần áo không có danh sách quân nhân tham gia hội Ái Hữu, nhưng uỷ viên của xưởng và cán bộ công hội đi tham gia hội Ái Hữu đều không phải chỉ đứng nhìn không, cũng sẽ nghe ngóng được có những vị quân nhân nào tham gia. Mà theo Chu Yến Hồng được biết, trong những vị quân nhân chưa kết hôn tham gia hội Ái Hữu, người có cấp bậc cao nhất là đối tượng của Phương Á Lan, chính là Triệu Hoàng Nghị.
Kỷ Minh Quân cũng tham gia hội Ai Hữu sao?
Nhưng Chu Yến Hồng biết bây giờ không phải lúc để tâm đến những chuyện đó, liền gạt qua một bên nói: “Hoá ra từng gặp nhau ở trong hội Ái Hữu, nói ra thì hôm đó có xảy ra một chuyện, tiểu Lâm không tham gia hội Ái Hữu bao lâu đã đi về rồi."
Hoàng Nguyệt Cầm tò mò hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra thế?"
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chính là lúc đó quần áo của cháu bị người khác làm bẩn, nên không tiện tiếp tục ở lại nên đã đi về trước.” Lâm Tĩnh giải thích nói.
Thực ra mấy ngày trước Hoàng Nguyệt Cầm có nghe chồng bà kể về chuyện này, nhưng bởi vì chồng bà không biết rõ ràng sự việc đã xảy ra như thế nào, chỉ nói lúc ở hội Ái Hữu, Kỷ Minh Quân đã đem áo của mình cho một cô gái tên Lâm Tĩnh mượn, muốn bà đi xưởng dệt may nghe ngóng, sắp xếp cho hai thanh niên trẻ gặp mặt.
Lúc đó phản ứng đầu tiên của Hoàng Nguyệt Cầm là không tin, Kỷ Minh Quân sau khi tốt nghiệm trường quân đội liền bị điều đến phân khu quân đội, tuy là ở trong bộ đội đặc chủng, cứ cách ba năm ngày lại có nhiệm vụ. Nhưng tuổi tác anh ngày càng lớn, dưới sựu nhờ cậy của cô của Kỷ Minh Quân, cũng từng giới thiệu cho anh rất nhiều đối tượng xem mắt, bà quá hiểu rõ Kỷ Minh Quân rồi.
Thằng bé này nhìn dáng vẻ anh minh trưởng thành, trên thực tế, chuyện tình cảm nam nữ căn bản không hề có chút kinh nghiệm nào cả, những thanh niên khác mười tám mười chín tuổi đã bắt đầu tìm bạn gái, còn anh thì cho dù có cô nương liếc mắt đưa tình cũng không có phản ứng, trong lòng tất cả đều muốn tập trung cho sự nghiệp.
Đặc biệt là năm nay, lúc đầu năm đi làm nhiệm vụ, suýt nữa mất nửa cái mạng, sau khi khỏi bệnh, chồng của cô anh đích thân gọi điện đến phân khu quân đội, điều anh ra khỏi bộ đội đặc chủng. Mà Hoàng Nguyệt Cầm cũng nhận được sự giao phó từ cô của Kỷ Minh Quân, tập chung tìm đối tượng cho anh, cũng mong chờ sớm đến ngày anh có thể kết hôn, sống an nhàn.
Kết quả là trong nửa năm, bà giới thiệu không dưới mười cô gái cho anh, nhưng kết quả là thất bại toàn tập, không phải là đối phương chê anh không hiểu phong tình thì là anh nói cô nương nhà người ta nói quá nhiều, khiến cho Hoàng Dật Cầm tức đến nghẹn, bà thề sẽ không tiếp tục quản chuyện hôn nhân đại sự của anh nữa.