Hai người vừa đi vừa nói, cảnh vật bên đường cũng dần dần có sự thay đổi.
Phía bên xưởng may mặc có nhiều công xưởng, hai bên đường đều bị tường chắn lại, bên trong nếu không phải nhà xưởng thì là toà nhà của công nhân, nhân viên, trên đường những người mặc đồng phục đều là công nhân tuyến một đang vội vã đi lại. Đợi đến khi đi qua khu công xưởng, những bức tường dần dần trở nên ít đi, trong tầm mắt trước tiên là nhà ba tầng, tiếp theo là nhà bốn, năm tầng, cao nhất là toà nhà hội uỷ viên cách mạng thuộc tỉnh Hồ Dương, cao đến sáu tầng lầu.
Đi qua toà nhà hội uỷ viên cách mạng, phía trước là cung văn hoá công nhân, lúc đi ngang qua, Lâm Tĩnh không nhịn được mà đưa mắt nhìn vào bên trong. Hôm nay bên trong cung văn hoá không tổ chức hoạt động gì, cửa lễ đường đóng kín, cành cây trước hai cánh cửa đung đưa theo gió.
Lâm Tĩnh rất nhanh liền thu lại ánh mắt, lắc lắc đầu đuổi theo bước chân của Chu Yến Hồng.
Sau khi đi ngang qua cung văn hoá công nhân, đi tiếp chưa đến hai phút Lâm Tĩnh liền nhìn thấy biển hiệu của hợp tác xã cung tiêu, mà nhà hàng Quốc Doanh ở ngay bên cạnh hợp tác xã cung tiêu, biển hiệu không nổ bật, mặt tiền cũng không lớn lắm.
Tuy rằng mặt tiền không lớn, nhưng không gian bên trong lại không hề nhỏ, bên phải cửa ra vào là quầy lễ tân, bức tường sau quầy lễ tân được treo thực đơn các món ăn bán chạy, nhìn sơ qua ít nhất cũng có bốn mươi đến năm mươi món ăn.
Mà phía bên trái của cửa ra vào là sảnh chính, có thể thấy không gian rộng rãi, bên trong được kê mười hai chiếc bàn bốn người ngồi. Lúc này là thời gian ăn cơm trưa, mười hai cái bàn không cái nào là trống chỗ ngồi, có thể thấy việc kinh doanh ở đây rất tốt.
Chỉ có điều lúc bước vào Lâm Tĩnh có quét mắt qua, nhưng không nhìn thấy ai phù hợp với hình tượng phó đoàn trưởng Kỷ mà chủ nhiệm Chu miêu tả. Cũng không biết là người còn chưa đến, hay là do cô đã bỏ sót. Cô cũng ngại ngùng không dám tiếp tục ngẩng đầu tìm kiếm, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Chu Yến Hồng, nghe cô ấy hỏi lễ tân có nhìn thấy một người phụ nữ trung niên và một thanh niên là quân nhân đến cửa hàng hay không.
Tuy rằng mấy năm nay thịnh hành mặc quân trang màu xanh, nhưng sự khác nhau giữa quân nhân và người bình thường khá rõ ràng, vừa nghe Chu Yến Hồng hỏi, tiếp tân liền ngay lập tức nhớ ra: “Đúng là có hai người giống vậy, họ lên tầng hai rồi.”
“Cảm ơn.” Chu Yến Hồng nói xong câu cảm ơn quay đầu lại nói với Lâm Tĩnh: “Chúng ta đi lên tầng hai.”
Lúc hai người họ còn đang nói chuyện, Lâm Tĩnh nhịn không được mà ngẩng đầu dò tìm, nhưng cô nhìn đi nhìn lại cũng không nhìn thấy cầu thang, lúc trong lòng đang thấy phiền não thì nghe thấy tiếng Chu Yến Hồng gọi cô, liền nhanh nhẹn gật đầu đáp: “Vâng.”, theo sau Chu Yến Hồng đi về phía trước.