Chu Yến Hồng không nhịn được cười, trách cán sự Vương không biết xấu hổ, sau đó quay sang nhìn Lâm Tĩnh, nghiêm mặt nói: “Đồng chí Tiểu Lâm, nếu có gì băn khoăn thì cứ trực tiếp nói ra, nếu chúng tôi có thể giải quyết được chắc chắn sẽ giúp, cô thấy sao?”
Băn khoăn đương nhiên là có, ví dụ như rốt cuộc đối phương lớn lên như thế nào, ví dụ như tính cách của đối phương như thế nào, còn nữa có điều kiện tốt như vậy, vì cái gì sẽ đồng ý xem mắt với cô… Nhưng Lâm Tĩnh cũng biết, Chu Yến Hồng cũng chỉ là một người mai mối đứng giữa, cũng không nhận thức được đối phương, bà trả lời không được thắc mắc của cô.
Đối với trường hợp của cô, tốt nhất là nên tự mình hỏi.
Về phần cha mẹ cô, cô cảm thấy có thể họ sẽ lo lắng, nhưng chắc chắn sẽ không phản đối, giống như lời Chu Yến Hồng đã nói, lần xem mắt này chỉ là nói chuyện, không phải đính hôn.
Nghĩ đến đây, Lâm Tĩnh không do dự nữa, lắc đầu nói: “Tôi không có gì lo lắng.”
“Vậy chuyện gặp mặt?” Chu Yến Hồng hỏi.
“Nghe theo sự sắp xếp của ngài.” Lâm Tĩnh nói.
Thấy Lâm Tĩnh đồng ý, Chu Yến Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Được, chiều nay tôi sẽ đi gặp chủ nhiệm Hoàng bàn bạc, sau khi thời gian và địa điểm đã định, tôi sẽ đi tìm cô.”
...
Mặc dù Chu Yến Hồng nói là buổi chiều bà sẽ đến gặp chủ nhiệm Hoàng, nhưng cô vốn nghĩ là sau khi đối phương có được câu trả lời, còn sẽ thảo luận lại với phó trung đoàn trưởng Kỷ, phải cỡ ngày mai thì mới thống nhất được.
Kết quả là mới hơn năm giờ, Chu Yến Hồng đã tới tìm Lâm Tĩnh.
Cho rằng đây chỉ là một buổi hẹn hò xem mắt, Chu Yến Hồng không nói về chuyện này trước mặt mọi người mà gọi Lâm Tĩnh ra ngoài để nói chuyện riêng. Khi cô được biết thời gian gặp mặt đã được ấn định là vào trưa mai, Lâm Tĩnh sửng sốt: “Sớm như vậy sao?”
“Còn không phải sao.” Chu Yến Hồng nói: “Vấn đề này là do sư trưởng Diêm tự mình sắp xếp.”
Lâm Tĩnh nghe vậy sửng sốt, không khỏi lẩm bẩm nói: “Sư trưởng Diêm còn quan tâm thủ hạ có kết hôn hay không sao?”
Ban đầu Chu Yến Hồng cũng hơi thắc mắc, nhưng sau khi nghĩ lại, bà nhận ra là, để giải quyết vấn đề hôn nhân của những người trẻ chưa lập gia đình, xưởng may mặc của họ cũng tổ chức các buổi gặp mặt hai lần mỗi năm. Trong số đó, những người khá lớn tuổi đều chiếu cố những chuyện này.
Về sự nghiệp, phó trung đoàn trưởng Kỷ có thể nói là tuổi trẻ có triển vọng, nhưng về mặt hôn nhân, anh thực sự đã là một nam thanh niên đã lớn tuổi, các nhà lãnh đạo quân đội chiếu cố anh cũng là điều bình thường.
Sau khi giải thích lý do, Chu Yến Hồng tiếp tục giải thích chuyện ngày mai: “Ngày mai, cô không nên mặc quần yếm, thay một bộ đồ đẹp hơn một chút, tôi sẽ đến gặp cô sau khi tan làm. Chúng ta cùng nhau đến nhà hàng quốc doanh.”