Chu Yến Hồng vừa nghe được lời nói này của Lâm Tĩnh thì không thể nhịn cười liền nói: “Đương nhiên, chỉ cần cô gật đầu, sự việc này xem như đã thành rồi.”
Trên thực tế, Chu Yến Hồng đã nghi ngờ ngay từ Hội Ái Hữu, phó trung đoàn trưởng Kỷ đã sớm nhìn trúng Lâm Tĩnh. Nếu không, chủ nhiệm Hoàng không tham gia Hội Ái Hữu, làm sao có thể biết được Lâm Tĩnh? Khẳng định là bị người nào đó mời đến đây!
“Vậy sau khi gặp mặt, lỡ như không hợp nhau thì sao?” Lâm Tĩnh cũng biết bản thân hỏi quá nhiều, nhưng cô cảm thấy nên nói rõ trước một số chuyện thì tốt hơn.
Chu Yến Hồng không cảm thấy Lâm Tĩnh có quá nhiều vấn đề, kết hôn là một sự kiện lớn trong đời người, vì vậy cô thận trọng là chuyện hợp tình hợp lý. Thậm chí bà còn cảm thấy Lâm Tĩnh sẽ rất vui mừng, giống như mấy tiểu cô nương bình thường vừa nghe nói có một phó trung đoàn trưởng muốn xem mắt với chính mình khẳng định đã sớm hôn mê, nhưng Lâm Tĩnh còn có thể suy nghĩ được như vậy, bà liền mỉm cười.
Nói: “Yên tâm đi, lần này chỉ là sắp xếp các ngươi gặp nhau nói chuyện, còn chuyện có thể thành đôi hay không, các ngươi có thể tự mình quyết định.”
Nghe được những gì Chu Yến Hồng nói, cuối cùng Lâm Tĩnh cũng yên tâm, nhưng cô không đồng ý ngay mà nói: “Tôi có thể về nhà bàn bạc với cha mẹ không?”
“Đồng chí Tiểu Lâm, không phải tôi không muốn cô về bàn bạc với cha mẹ cô., mà việc này thực sự rất khẩn cấp, chủ nhiệm Hoàng vẫn đang đợi câu trả lời của tôi.” Chu Yến Hồng nói thêm vài lời: “Chỉ là sắp xếp cho hai người gặp mặt, thành công hay không là do cô, cô xem nếu không thì như thế này, buổi tối cô về nói chuyện với cha mẹ của mình, chờ hai người gặp mặt nói chuyện, cô có thể cân nhắc xem cô có muốn kết hôn không, lỡ như cô bàn bạc với cha mẹ không thành công thì sao?”
Thấy Lâm Tĩnh vẫn im lặng, Vương Ái Phương không thể không nói: “Chủ nhiệm Chu nói đúng, lần này chúng tôi chỉ muốn cô gặp mặt, lần gặp mặt này không có nghĩa là quyết định cả đời của cô. Tại sao cô lại còn do dự nữa? Về phần cha mẹ cô, tôi nói thật cho cô biết, cô đừng khó chịu, cô được xem mắt với cậu ấy xem như là đã rất may mắn rồi, chẳng lẽ cha mẹ cô không nguyện ý sao?”
Nói đến đây, Vương Ái Phương nửa đùa nửa thật nói: “Tôi cũng không sợ cô chê cười tôi, nói thật chứ nếu như tôi chưa kết hôn, vừa nghe tên của phó trung đoàn trưởng Kỷ thì tôi đã sớm động lòng.”
“Được rồi, cán sự Vương động lòng thì có ích lợi gì, dù sao phó trung đoàn trưởng Kỷ cũng không thích bà.” Chu Yến Hồng nói đùa.
Vương Ái Phương hất cằm nói: “Cũng không chắc đâu, dù sao lúc tôi còn trẻ, tôi cũng là một đóa hoa của xưởng may mặc.”