Cô là một người không có tiền đồ, sau khi đại hội phong trào bắt đầu, cô đã không còn hy vọng có thể vào đại học trong tương lai, cô chỉ muốn có một công việc ổn định, một ngôi nhà nhỏ của riêng mình để cô có thể an cư lạc nghiệp.
Nhưng mong muốn này của Lâm Viêm không dễ dàng thực hiện được, mặc dù người ta nói là học việc ba năm sẽ trở thành công nhân chính thức, trên thực tế nếu muốn trở thành công nhân chính thức, điều đó còn phụ thuộc vào việc có công danh trong xưởng hay không, có rất nhiều người học viên trẻ đã làm bốn năm năm vẫn chưa thành nhân viên chính thức.
Về vấn đề nhà ở, thanh niên chưa lập gia đình hoặc ở với bố mẹ hoặc chỉ có thể ở trong các khu tập thể đơn lẻ trong xưởng. Nhưng cho dù Lâm Tĩnh kết hôn, trừ phi có thể tìm được một người chồng làm ở đơn vị lớn như xưởng thép, nếu không mấy năm nữa cũng khó có được nhà riêng để ở. Nhưng những công nhân chính thức trong xưởng thép, làm sao lại có thể để mắt tới một người đang học việc như Lâm Tĩnh?
Trước đây có người giới thiệu với Lâm Tĩnh về một công nhân xưởng thép, tuy đối phương rất ưng ý cô nhưng gia đình của đối phương lại không mấy bằng lòng, nói là nếu hai người muốn kết hôn thì trước tiên Lâm Tĩnh phải trở thành công nhân chính thức.
Trải nghiệm hẹn hò thất bại đó đã khiến Lâm Tĩnh hoàn toàn nhận ra sự thật, hôm nay cô không còn dám nuôi hi vọng xa hoa là có được một căn nhà của riêng mình nữa, điểm mấu chốt của cô là phải có nhà riêng sau khi kết hôn.
Nhưng mọi chuyện đều không suôn sẻ như vậy, thuê nhà thì phải có tiền, dù số tiền không nhiều nhưng lý tưởng của cô vẫn thuyết phục được rất nhiều người xách đích chạy mất dép, họ cảm thấy là nhà mẹ của họ không phải không có chỗ ở, còn tiền thuê nhà có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm. Còn có người muốn tính toán ghi chép lại chi phí sinh hoạt sau này, tổng kết là tiền lương của cô thấp như vậy, đừng đòi hỏi nhiều.
Đây cũng là nguyên do chủ yếu khiến Lâm Tĩnh tham gia Hội Ái Hữu.
Nếu cấp bậc sĩ quan không đủ, vợ sẽ không được gia nhập vào quân đội, còn nếu lấy chồng ở địa phương, thì vợ phải về ở nhà mẹ đẻ hoặc là thuê trọ gần nơi làm việc, như trường hợp của một số nữ công nhân của xưởng may mặc. Theo những gì Lâm Tĩnh biết, có một người chồng của nữ công nhân sau khi thay đổi công việc đã không trở về quê, mà được bố trí làm việc trong một đơn vị quốc doanh, năm trước hai người còn được đơn vị phân phòng mới để ở.
Vì vậy, mục đích ban đầu của Lâm Tĩnh khi tham gia Hội Ái Hữu là tìm một người tương tự như vậy, sẵn sàng ở lại Hồ Dương sau khi thay đổi công việc, ở lại với vợ.
Người mà Chu Yến Hồng nhắc tới chắc chắn đáp ứng được yêu cầu của cô, thậm chí còn vượt quá mong đợi của cô rất nhiều, nhưng cũng chính vì vậy mà cô càng thêm thấp thỏm, không khỏi hỏi: “Chuyện này, phó trung đoàn trưởng Kỷ nguyện ý sao?”