Cho dù Chu Yến Hồng có nói phó trung đoàn trưởng Kỷ là người rất có tiền đồ trong tương lai, thì nhất định anh đã kết hôn từ lâu rồi, tuy là Lâm Tĩnh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn phải xuất phát từ tình yêu, nhưng cô cũng không nghĩ tới việc đối tượng của mình lại là người đã từng kết hôn.
Khi Chu Yến Hồng đang nói chuyện, Vương Ái Phương vẫn đang quan sát sắc mặt của Lâm Tĩnh, thấy biểu hiện của cô không được tốt lắm, suy nghĩ một chút liền hiểu được nguyên nhân, cười nói: “Chủ nhiệm Chu đừng có úp úp mở mở nữa, mau nói cho đồng chí Lâm biết về tình huống của phó trung đoàn trưởng Kỷ đi!”
Sau khi được Vương Ái Phương nhắc nhở, Chu Yến Hồng phản ứng lại nói: “Phó trung đoàn trưởng Kỷ có thể nói là người có triển vọng nhất trong quân đội ở Hồ Dương của chúng ta!”
Giọng điệu của Chu Yến Hồng nói câu đầu tiên giống như những gì Lâm Tĩnh đã nghĩ, cô cảm thấy không hứng thú lắm, chờ đợi những lời nói tiếp theo của Chu Yến Hồng.
Sau khi khen phó trung đoàn trưởng Kỷ, Chu Yến Hồng cố nén cười nói: “Phó trung đoàn trưởng, quê của cậu ấy ở kinh thành, cha mẹ đều là liệt sĩ, từ nhỏ lớn lên với dì.”
Chuyện này Lâm Tĩnh không nghĩ đến, vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc.
“Dượng của phó trung đoàn trưởng cũng là một quân nhân, vì vậy có thể nói là cậu ấy đã sống ở quân doanh từ nhỏ đến lớn, cho nên cậu ấy đã gia nhập quân đội sau khi vừa tốt nghiệp học viện quân sự.” Sau khi giải thích lý do tại sao đối phương tham gia quan ngũ, Chu Yến Hồng nói: “Cậu ấy có trình độ học vấn cao, cũng là người có năng lực nên đã lập được khá nhiều chiến công, vì vậy cậu ấy đã được thăng chức thành phó trung đoàn trưởng trong quân đội sau mười năm cống hiến.”
Vương Ái Phương liếc Lâm Tĩnh một cái, hỏi thêm: “Phó trung đoàn trưởng Kỷ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngay khi Vương Ái Phương hỏi điều này, Chu Yến Hồng liền vui vẻ nói: “Cậu ấy còn rất trẻ, mới hai mươi tám tuổi, quan trọng nhất là do cậu ấy bận rộn với sự nghiệp của mình trong vài năm qua, nên chưa từng kết hôn.”
Lâm Tĩnh kinh ngạc, một là không ngờ đối phương còn trẻ như vậy, hai là đối phương chưa từng kết hôn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tĩnh, Chu Yến Hồng lại mỉm cười: “Chủ nhiệm Hoàng còn nói là ngoại hình của phó trung đoàn trưởng Kỷ có thuộc loại hạng nhất, nghe nói cậu ấy cao hơn một mét tám, đứng một chỗ cùng cô khẳng định rất xứng đôi vừa lứa. Nếu cô nguyện ý, buổi chiều tôi đi gặp chủ nhiệm Hoàng một chuyến để sắp xếp thời gian, an bài cho hai người một buổi gặp mặt, được không?”
Đối phương trẻ tuổi đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, lại chưa từng kết hôn, Lâm Tĩnh cảm thấy nếu đối phương có thể yêu mình thì bản thân thật may mắn, không có gì để kén chọn.
Nhưng cũng chính vì vậy mà trong lòng Lâm Tĩnh không khỏi bất an.