Có thể nói, mục tiêu của Phương Á Lan là cấp bậc cao nhất trong số các sĩ quan tham gia Hội Ái Hữu lần này!
Gần đây Phương Á Lan đã trở thành tâm điểm của dư luận, khi tin tức về cô ta và một tiểu đoàn trưởng lộ ra, mọi người đều bàn tán sôi nổi, có người hâm mộ Phương Á Lan thật may mắn, có người nói vài lời tỏ vẻ ánh mắt đối tượng của Phương Á Lan không tốt lắm sao lại nhìn trúng cô ta, càng có người chọn yên lặng muốn xem kịch vui.
Vừa trở lại chỗ làm việc ngồi xuống, Lâm Tĩnh liền nghe thấy Vương Hiểu Lệ thấp giọng hỏi: “Nghe chuyện gì chưa?”
“Chuyện gì?” Lâm Tĩnh nghi hoặc hỏi.
Vương Hiểu Lệ duỗi tay chỉ chỉ vào nhóm ba ở sau lưng rồi nói: “Đối tượng của Phương Á Lan là tiểu đoàn trưởng, cô biết việc này chưa?”
Phương Á Lan vừa đến xưởng vào buổi sáng, cô ta đã ăn sáng bằng bánh kem bơ, thời buổi này bánh kem được coi là một thứ tốt, cơ bản vừa làm xong liền đã được bán hết, càng miễn bàn bên trong còn bỏ thêm bơ, không có chút phương pháp thì sẽ không mua được. Đột nhiên Phương Á Lan ăn được một chiếc bánh kem bơ, điều đó khơi dậy sự tò mò của người khác, vì vậy họ liền hỏi thăm, cũng có chút ý tứ nhờ cô ta mua một ít cho họ.
Cuộc sống của Phương Á Lan trở nên khó khăn kể từ khi Lam Tĩnh vạch trần lời nói dối lần trước của cô ta, khi được đồng nghiệp hỏi han như vậy, cô ta không giấu diếm điều gì, vài câu kể lại toàn bộ sự tình.
Hóa ra chiếc bánh này là do đối tượng của cô ta nhờ người mua dùm.
Phương Á Lan cũng tham gia Hội Ái Hữu, cô ta đã tính toán từ trước để Lâm Tĩnh bỏ lỡ Hội Ái Hữu, bây giờ cô ta lại chủ động nói về đối tượng của mình, mọi người đều sốc lại tinh thần, tiếp tục đặt câu hỏi.
Vấn đề này vừa hỏi liền không thể tin được, thế nhưng đối tượng của Phương Á Lan lại là một tiểu đoàn trưởng!
Tiểu đoàn trưởng, cấp bậc tương đương với xưởng trưởng của bọn họ, đối tượng cũng chưa tới ba mươi tuổi, so với cấp bậc đó cho dù chuyển sang nghề khác cũng là một bước lên trời, Phương Á Lan sắp phát tài rồi!
Chưa đầy một buổi sáng, tin tức đối tượng của Phương Á Lan là một tiểu đoàn trưởng đã lan truyền khắp xưởng. Mặc dù buổi sáng Lâm Tĩnh có đến muộn, nhưng mọi người ở nhóm hai đương nhiên đã nghe thấy chuyện này.
Lâm Tĩnh ậm ừ một tiếng hỏi: “Sao nữa?”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh như vậy của cô, Vương Hiểu Lâm còn tưởng là cô không hiểu được, nhịn không được nói: “Cô thật ngốc nha! Đó là tiểu đoàn trưởng! Tôi còn không biết tại sao Phương Á Lan lại cố tình nhắm vào cô trong khi có rất nhiều người tham gia Hội Ái Hữu, nhất định là cô ta biết tiểu đoàn trưởng sẽ tham gia Hội Á Hữu lần này, sợ cô cướp đi ánh hào quang của cô ta, cho nên cố ý làm ướt quần áo của cô, làm cô bỏ lỡ Hội Ái Hữu!”